Ngụy Quân: Cái gì? Muốn giết ta? (3)
"Vân Trưởng lão nói chí phải."
Cổ Tinh Văn và Vân Trưởng lão cũng hơi chút đau lòng vì sự hiểu chuyện của Trần Già.
Mà Trần Già đang ở một mình lúc này thì liều mạng ở phô diễn tu dưỡng bản thân của một diễn viên.
Hắn không ngừng thôi miên mình:
Ta là vì lấy đại cục làm trọng mới chịu nhục hợp tác với Đại Càn!
Thật ra trong lòng ta cực lỳ không cam lòng!
Ta là vì nguyện vọng của bà lão mới khăng khăng muốn giết Nguyên Minh Chủ!
Không hề có chút liên quan đến việc hắn ta phản bội Đại Càn!
Trần Già không ngừng thôi miên mình, thôi miên đến mức thiếu chút nữa hắn cũng tin luôn, cảm giác mình thật sự rất tủi thân rất uất ức.
Nhưng cho dù tự thấy uất ức cũng không thể bỏ bê lợi ích của tông môn.
Cho nên, làm thịt Liên minh tu chân giả thôi!
…
"Phản kích, nhất định phải phản kích."
Tô Lang Gia đang chủ trì hội nghị quân bộ.
Vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.
Trước đó thời điểm ở Thành Trấn Tây, Tô Lang Gia cũng đã sẵn sàng để tử trận.
Nhưng mà hắn trăm triệu không ngờ rằng, trước đó Trấn Tây Vương đang trọng thương thế mà lại bò dậy từ giường bệnh, hơn nữa còn bảo thân tín trực tiếp đánh hắn hôn mê.
Lúc ấy hắn hoàn toàn không phòng bị, cho nên trúng chiêu ngay tại chỗ.
Sau khi hắn tỉnh lại, cuộc truy sát của Liên minh tu chân giả lại nối gót tới.
Tề tướng quân quyết đoán chia binh, dẫn theo phần lớn người rẽ vào một con đường khác.
Mà hắn thì dẫn theo thế tử Trấn Tây Vương cùng với một phần ít người đi vào một hướng khác.
Hắn biết Tề tướng quân cố ý trao cơ hội sống cho hắn.
Tô Lang Gia không phải người cưỡng từ đoạt lý, ván đã đóng thuyền, nếu đã không chết ở Thành Trấn Tây, vậy thì hắn quả thật cũng không muốn chết.
Hắn muốn báo thù.
Muốn cái chết của những người đã giúp hắn trở nên có ý nghĩa.
Cho nên, hắn dẫn theo thế tử Trấn Tây Vương, cửu tử nhất sinh trốn thoát khỏi sự truy sát của Liên minh tu chân giả.
Những người khác thì toàn quân bị diệt.
Ở trong sinh mệnh của Tô Lang Gia, đây là một nỗi nhục nhã xưa chưa từng có.
Hắn tuyệt đối không thể chấp nhận hiện trạng này.
Cho nên, nhất định phải phản kích.
"Dân chúng cả nước đều đang chờ phản ứng của chúng ta.,Lục địa Tây chắc chắn cũng muốn thừa thắng xông lên. Nếu chúng ta không thể kịp thời ngăn chặn thế tiến công của Lục địa Tây, một khi bị bọn chúng đánh tới, khả năng lớn sẽ lại tái diễn thời kỳ đầu của chiến tranh vệ quốc năm đó. Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết."
Trong lòng Tô Lang Gia như có một đống lửa đang bùng cháy.
Nhưng càng phẫn nộ thì lại càng lý trí.
Đây là tu dưỡng bản thân của danh tướng.
Người thường lúc phẫn nộ sẽ hồ đồ mù quáng, bị kích động.
Mà khi Tô Lang Gia phẫn nộ, thậm chí càng lý trí hơn so với bình thường, đại não cũng vận hành cực nhanh, giúp hắn nhanh chóng tìm được điểm đột phá.
"Tuy phải phản kích, nhưng chúng ta không thể bắt đầu từ Lục địa Tây." Tô Lang Gia giải quyết dứt khoát: "Trước mắt sĩ khí của quân đội Lục địa Tây đang hừng hực, hơn nữa trang bị trội hơn chúng ta, trong thời gian ngắn chúng ta không thể cưỡng ép đánh bại bọn chúng, cho dù phải trả một cái giá khổng lồ đi nữa. Cho nên, chúng ta phải thay đổi nòng súng, đặt trọng điểm lên Liên minh tu chân giả thượng. Lục Ty trưởng, phía bên ngươi khi nào thì thu lưới?"
Tô Lang Gia nhìn về phía Lục Khiêm.
Hội nghị quân sự hôm nay, Ty an toàn có dự thính, dẫn đầu là Lục Khiêm.
Vốn dĩ là Ty Giám sát và quân bộ hợp tác mật thiết. Năm đó thời điểm chiến tranh vệ quốc, Ty Giám sát cũng lập được không ít kỳ công, hai bên vốn là bổ trợ cho nhau.
Hiện tại chiến tranh lại lần nữa ập đến, Ty an toàn đương nhiên cũng muốn mặc giáp trụ ra trận.
Hơn nữa Tô Lang Gia biết, Ty an toàn đang nhằm vào Liên minh tu chân giả, có một kế hoạch chia rẽ đã và đang được chấp hành.
Lần thất bại ở Thành Trấn Tây, Liên minh tu chân giả nửa đường phản bội cũng là nhân tố chính.
Cho nên không đánh được Lục địa Tây, vậy thì đánh chết Liên minh tu chân giả, đánh cho ác, mới có thể giải được mối hận trong lòng Đại Càn.
Lục Khiêm gật đầu với Tô Lang Gia, nói: "Có thể thu lưới bất cứ lúc nào. Nhưng bên ngươi nếu như có kế hoạch gì, thì ta có thể dợi thêm một chút, phối hợp theo kế hoạch của ngươi."
"Được, lần này chúng ta phải để cho Liên minh tu chân giả nhận ra cái giả phải trả khi đối địch với Đại Càn."
Giọng nói Tô Lang Gia rét lạnh.
Bất Bại Kim Thân của hắn đã bị phá.
Thật oan uổng, chính như Trấn Tây Vương nói, hắn mới đi Thành Trấn Tây được mấy ngày?
Nhưng mà Tô Lang Gia nhận.
Thua chính là thua.
Hắn không biện giải.
Chỉ cần thắng lại thôi.
Cuộc phản kích sẽ bắt đầu từ Liên minh tu chân giả.
"Lục địa Tây liên thủ với Liên minh tu chân giả và sẽ không ngừng tiến bước. Lục địa Tây cách quá xa, chúng ta muốn trộm nhà là không thể. Nếu đã như thế thì cứ xuống tay từ Liên minh tu chân giả đi. Các vị, bọn chúng đánh của bọn chúng, chúng ta đánh của chúng ta. Mục tiêu —— là tổng bộ Liên minh tu chân giả! Ta muốn chiếm đóng tổng bộ Liên minh tu chân giả, vét sạch kho báu của bọn chúng."
Tô Lang Gia vừa dứt lời, mọi người liền nhất tề hưởng ứng.
Khiến cho tổng bộ Liên minh tu chân giả bị thất thủ.
Vét sạch kho báu của tổng bộ Liên minh tu chân.
Ý nghĩa của cái này sẽ càng lớn hơn so với việc Thành Trấn Tây bị chiếm đóng.
Thông thường mà nói, mục tiêu của tổng bộ Liên minh tu chân giả có lẽ là kinh thành.