Ngụy Quân: Cái gì? Muốn giết ta? (4)
Nếu kế hoạch của Tô Lang Gia thật sự có thể thành công, vậy thì Đại Càn tuyệt đối có thể đảo ngược xu hướng suy tàn.
Chỉ là, việc này chắc chắn không dễ dàng.
"Phó soái, tổng bộ Liên minh tu chân giả thủ vệ chắc chắn rất nghiêm ngặt. Cho dù có nội ứng và bên phía chúng ta điều động nhiều nhân thủ đi nữa, nhưng chúng ta hiện tại binh lực không đủ."
"Toàn quân xuất kích." Tô Lang Gia dằn giọng nói.
Những người khác bị dọa giật mình.
"Phó soái, toàn quân xuất kích nghĩa là…?"
"Không ở lại kinh thành nữa." Tô Lang Gia trầm giọng nói: "Lần này chúng ta chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại."
“Vậy ngộ nhỡ quân đội Lục địa Tây đánh tới kinh thành thì làm sao?"
Tô Lang Gia nói: "Kinh thành dù sao cũng là kinh thành, mặc dù chúng ta dùng kế vườn không nhà trống, kẻ địch cũng chưa chắc đã dám tiến công vào. Huống chi kinh thành Đại Càn ngoại trừ chúng ta thủ hộ thì vẫn còn có lực lượng khác."
Cái Tô Lang Gia nói đến đương nhiên là lực lượng hoàng thất.
Kinh thành vốn dĩ chính là một tòa đại trận.
Hoàng cung là mắt trận.
Nếu nói về sức mạnh phòng ngự, kinh thành thật ra không cần đại quân bảo vệ.
Đao Thần đã đến kinh thành một chuyến cũng cảm thấy mình có khả năng đầu lìa khỏi cổ, cái hắn sợ cũng không phải là đại quân kinh thành, mà là chính bản thân kinh thành.
Tô Lang Gia vẫn luôn cho rằng việc đại quân đóng giữ ở kinh thành để bảo vệ hoàng thất là một chuyện cực kỳ lãng phí, nhưng đây là truyền thống, không thể dễ dàng thay đổi được.
Hiện tại đã đến thời chiến, coi như là giây phút hiểm nghèo, hắn cũng không để tâm nhiều như vậy.
Thắng lợi mới là quan trọng nhất.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau.
Rút sạch lực lượng phòng vệ ra khỏi kinh thành?
Chuyện này có hơi khiêu chiến trình độ tiếp nhận của bọn họ.
Nhưng Tô Lang Gia nói hình như cũng hợp lý.
Cho nên bọn họ liền lâm vào trầm tư.
Lúc này, Lục Khiêm lên tiếng: "Tô phó soái, ngươi cho rằng quân đội đóng giữ ở kinh thành không có tác dụng gì sao?"
Tô Lang Gia gật đầu, thản nhiên nói: "Đúng là ta thấy như thế! Hoàng thất căn bản không cần quân đội thủ hộ, vốn dĩ bọn họ cũng đủ hùng mạnh rồi."
Lục Khiêm lạnh nhạt nói: "Tô phó soái ở địa phương đã lâu, không biết cấu trúc phức tạp khó lường của loại địa phương như kinh thành. Bản quan chỉ nhắc nhở một câu, nếu như kinh thành không có quân đội đóng quân, Cơ Soái và quân bộ mấy năm nay chắc chắn sẽ không duy trì được địa vị như hiện tại."
Tô Lang Gia đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền giật mình kinh sợ.
"Ý Lục Ty trưởng là nói…"
Lục Khiêm cúi đầu, yên lặng nhấp một ngụm trà, không nói gì.
Hắn cái gì cũng không nói.
Nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Quân đội đóng giữ kinh thành, trên danh nghĩa là đang bảo vệ hoàng thất.
Nhưng mà, trên thực tế lại đang chế ngự và cân bằng hoàng thất.
Có quân đội ở đây, quân bộ có thể duy trì độc lập.
Cơ Soái trong những năm qua có thể cố gắng chèo chống triều đình trong tình trạng im hơi lặng tiếng, để quân đội không bị chèn ép quá nhiều, tất cả cũng đều nhờ sức uy hiếp đến từ quân đội.
Quân đội đóng quân ở kinh thành không phải đang bảo vệ hoàng thất, mà là đang uy hiếp hoàng thất, uy hiếp hoàng thất chớ có làm gì quá phận, nếu không sẽ có một cây đao có thể trở mặt với bọn họ bất cứ lúc nào.
Chuyện này chưa từng bị ai vạch trần.
Hiện tại, Lục Khiêm đã chọc thủng nó.
Sau khi Tô Lang Gia phản ứng trở lại, liền cười khổ một tiếng, ý thức được mình quá nông cạn trên lĩnh vực chính trị.
Tài hoa của hắn trên lĩnh vực quân sự mạnh hơn Lục Khiêm rất nhiều, nhưng mà ở trên chính trị, hắn suy nghĩ vẫn vô cùng khiếm khuyết.
"Lục Ty trưởng, theo phán đoán của ngươi, nếu ta điều quân đội đóng quân ở kinh thành đi, thì khả năng sẽ xảy ra chuyên gì?"
Lục Khiêm trả lời không chút do dự: "Phục hồi!"
"Phục hồi?"
"Đúng, phục hồi lại hoàng quyền." Lục Khiêm nói: "Tô phó soái thật sự cho rằng, khoảng thời gian trước đó, hoàng thất không ngừng bị chèn ép nhưng vẫn luôn bảo trì im lặng, loại tình huống này rất bình thường à?"
Tô Lang Gia trầm mặc.
Lục Khiêm không nói, hắn căn bản không suy xét đến phương diện này.
Nhưng Lục Khiêm nói xong, hắn liền nhận ra: Điều này đương nhiên không bình thường.
Chó sủa là chó không cắn.
Hoàng tộc bảo trì im lặng, nói theo lời của Ngụy đại nhân là ‘Không bùng nổ trong lặng lẽ, thì cũng diệt vong trong im lặng’.
Hoàng tộc khẳng định không muốn diệt vong.
Cho nên, bọn họ là đang tìm cơ hội bùng nổ.
Còn cơ hội nào tốt hơn khi đại quân rút khỏi toàn diện, lực lượng hoàng tộc có thể khống chế cả tòa kinh thành chứ?
"Lục Ty trưởng, Ty an toàn các người vẫn ở lại kinh thành." Tô Lang Gia nhìn về phía Lục Khiêm.
Ngụ ý của hắn là, kinh thành còn có Ty giám sát các ngươi, hoàng thất chắc sẽ không dám xằng bậy.
Nhưng Lục Khiêm đã phá vỡ ảo tưởng của hắn.
"Trước đó Ty giám sát chỉ là một cây đao, người cầm đao sẽ không đối phó nổi với một cây đao sao?" Lục Khiêm hỏi ngược lại.
Tô Lang Gia lại lần nữa lặng im.
Lục Khiêm nói tiếp: "Ngoại trừ khả năng hoàng quyền sẽ phục hồi, thì vẫn còn nguy cơ lớn hơn nữa."
"Nguy cơ gì?"
"Ngụy đại nhân sẽ bị hoàng tộc điên cuồng trả thù." Lục Khiêm nói: "Ty An toàn đã phát hiện ra, dạo gần đây Đỗ Uy thường xuyên qua lại với hoàng thất, không biết vì sao mà hắn lại rất muốn tiêu diệt Ngụy đại nhân, đây chính là ý nguyện của hoàng thất. Cho nên một khi kinh thành biến thành thành trống, lực lượng hoàng tộc chưa hẳn sẽ đối đầu với kẻ địch, khả năng lớn hơn là sẽ vung đao lên với Ngụy đại nhân."