“Bức cung” (1)
"Gượm đã…"
Ngụy Quân đã cắt ngang cuộc thảo luận của bọn họ.
Hắn vốn là muốn đi đóng cửa sám hối.
Trận thất bại lần này của Thành Trấn Tây, Ngụy Quân cho rằng có liên quan rất lớn với mình.
Hắn cần tự kiểm điểm sâu sắc, để mình không được tái phạm sai lầm tương tự như thế nữa.
Cho dù từ sau khi hắn thành Thiên Đế, nghịch chuyển thời không cùng lắm cũng chỉ cần một câu nói, nhưng đó dù sao cũng là cứu vãn.
Nếu có thể làm cho hết thảy đều không phát sinh, vậy tất nhiên là tốt nhất.
Cho nên Ngụy Quân muốn tự kiểm điểm, đề cao mình.
Nhưng hắn lại bị Tô Lang Gia mạnh mẽ kéo đến dự thính buổi hội nghị quân sự này.
Tô Lang Gia biết được Ngụy Quân đang tự trách mình từ chỗ Tiết tướng quân, hắn không muốn cứ luôn Ngụy Quân mang gánh nặng tâm lý thế này, hơn nữa hắn cũng cần một Thái Sử công như Nguỵ Quân cùng phối hợp với hắn ở trong triều đình. Cho nên hắn hy vọng Ngụy Quân biết mọi nhất cử nhất động trong quân bộ để dễ bề phối hợp với hành động của quân bộ.
Đối với nhân phẩm của Ngụy Quân, Tô Lang Gia dĩ nhiên là tin tưởng.
Ngụy Quân chối từ hết mức, cũng phải đành tham dự hội nghị lần này.
Nhưng hắn chỉ là người nghe, đối với kế hoạch tác chiến quân sự của Đại Càn, Ngụy Quân vẫn không phát biểu ý kiến.
Mỗi người mạnh một nghề, phương diện này Tô Lang Gia mạnh hơn hắn, hắn không có bành trướng đến mức đi chỉ điểm Tô Lang Gia đánh trận.
Nhưng Ngụy Quân không ngờ rằng nghe một hồi, thế mà lại nghe thấy mình ở trong.
Có người muốn giết mình?
Còn có loại chuyện tốt này?
Ngụy Quân lúc ấy liền kích động cắt ngang lời Lục Khiêm.
"Đỗ Uy muốn giết ta? Còn tiếp tay với hoàng thất?"
Lục Khiêm gật gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng mười phần.
"Căn cứ vào điều tra của Ty an toàn chúng ta, ban đầu đối tượng hợp tác của Đỗ Uy hẳn là Tứ hoàng tử, nhưng mà Tứ hoàng tử mãi cứ chậm chạp không xuống tay với Ngụy đại nhân ngươi, đã làm cho Đỗ Uy thất vọng."
Ngụy Quân vô cùng đau đớn, cũng cực kỳ thất vọng.
Ban học tri kỷ, ngươi đúng là không cố gắng gì cả.
Ngươi đến giết ta đi chứ.
Ta chắc chắn không phản kháng đâu.
Cũng may Đỗ Uy vẫn luôn kiên trì.
Ngụy Quân cho Đỗ Uy một cái like.
Rất tốt, ta thích cái tinh thần không vứt bỏ không bỏ cuộc nàu của ngươi.
"Cho nên Đỗ Uy đã tìm đến hoàng thất?"
"Đúng vậy, Đỗ Uy đi tìm hoàng thất, hơn nữa theo ta được biết, Đỗ Uy hẳn là đã đạt đến một thoả thuận ngầm nhất định với hoàng thất. Chỉ cần hoàng thất giết chết Ngụy đại nhân ngươi, Lục địa Tây sẽ nhận lời tạm thời ngưng chiến."
Tô Lang Gia nhíu mày: "Loại lời này hoàng thất cũng tin à?"
Lục Khiêm lạnh lùng nói: "Mặc dù Lục địa Tây không đưa ra điều kiện, bản thân Ngụy đại nhân cũng vốn là đại hoạ tiềm ẩn của hoàng tộc, diệt trừ hắn là chuyện mà hoàng tộc vốn đã muốn làm."
Tô Lang Gia không phản bác gì.
Những chủ trương chính trị do Nguỵ Quân đề ra đó, hoàng tộc thực sự không thể nhẫn nhịn.
Lục Khiêm tiếp tục nói: "Cho nên, Tô phó soái ngươi nếu điều đi hết quân đội đang đóng giữ tại kinh thành, quả thật có khả năng sẽ đạt được mục đích chiến lược, đánh hạ được tổng bộ Liên minh tu chân giả, nhưng Ngụy đại nhân cũng đem lâm vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh."
Tô Lang Gia chìm vào bối rối.
Hắn rất muốn một trận giải quyết cho xong, đến lúc đó biến Liên minh tu chân giả trở thành lịch sử.
Nhưng mà nếu vì vậy mà phải trả giá bằng tính mạng của Ngụy Quân, vậy thì hắn không biết bên nào nặng bên nào nhẹ.
Tô Lang Gia biết ý nghĩa của Ngụy Quân đối với Đại Càn.
Một khi Ngụy Quân chết đi, Đại Càn rất có thể sẽ đảo ngược tiến trình của lịch sử.
Hơn nữa, Ngụy đại nhân là người tốt như thế, ngài ấy không nên chết.
"Vậy…"
Tô Lang Gia chuẩn bị từ bỏ kế hoạch tác chiến của mình rồi lại nghĩ biện pháp khác.
Nhưng quyết định của hắn còn chưa có nói xong đã bị Ngụy Quân ngắt lời: "Cứ thực thi theo kế hoạch ban đầu của Tô phó soái đi."
Mọi người ở hiện trường nghe vậy đều giật mình một cái.
Tô phó soái run giọng hỏi: "Không được, như vậy đối với Ngụy đại nhân ngươi sẽ rất nguy hiểm, ta không thể đưa ngươi đi chết."
Ngụy Quân quyết đoán nói: "Tô phó soái, đừng nói như thế, vì thắng lợi, ai cũng có thể hy sinh. Trấn Tây Vương có thể chết, binh sĩ Thành Trấn Tây có thể chết, Ngụy Quân ta không thể chết sao?
"Ngụy mỗ vẫn là câu nói kia —— con người xưa giờ ai mà không chết? Giữ tấm lòng son để soi sáng sử sách.
"Tô phó soái, các ngươi yên tâm đi đi, kinh thành giao cho ta. Ta lấy tính mạng ra thề, kinh thành sẽ không gặp nguy hiểm, hoàng tộc cũng tuyệt đối không thể lùi được bánh xe lịch sử. Cho dù ta chết, cũng tuyệt đối không để cho âm mưu của kẻ địch thực hiện được."
Giờ này khắc này, Ngụy Quân kích động đến mức có hơi run.
Đã lâu không gặp phải nguy hiểm rồi.
Cuối cùng…
Cuối cùng đã đợi được ngươi.
Cũng may ta vẫn chưa từ bỏ.
Để nguy cơ đến mãnh liệt hơn chút nào.
Trên mặt Ngụy Quân tràn ngập vẻ thấy chết không sờn.
Một làn ánh sáng trắng hiện lên.
Ngụy Quân: "…"
Cái đệch!
Cái cảm giác quen thuộc này.
Tại sao làm màu mà lại có thể mạnh lên được?
Bản Thiên Đế khổ quá mà.
Cũng may, chút sức mạnh ấy đối với hoàng tộc thì không là cái đinh gỉ gì.
Lần này khẳng định vẫn là cửu tử nhất sinh.
Đỗ Uy cố lên, hoàng tộc cố lên, bản Thiên Đế online cổ vũ cho các ngươi!
Ngụy Quân dã tâm bừng bừng!
Hắn cảm thấy mình lại sắp ‘xong’ rồi.