“Bức cung” (2)
Ngụy Quân kiên quyết ủng hộ Tô Lang Gia toàn quân xuất kích, làm cảm động tất cả mọi người ở hiện trường.
Dù sao nghe xong lời của Lục Khiêm, mọi người đều đã ý thức được Ngụy Quân đóng giữ tại kinh thành mới là nguy hiểm nhất.
Đương nhiên, Ngụy Quân cũng không phải không thể đi theo cùng đại quân xuất kích.
Nhưng dựa theo lời của Lục Khiêm, Ngụy Quân hiện tại đã bị khoá mục tiêu rồi.
Nếu như Ngụy Quân không ở kinh thành, kế hoạch bọn họ muốn tập kích tổng bộ Liên minh tu chân hệ cũng chẳng khác nào tự động tiết lộ bí mật.
Với ý nghĩ đó, Ngụy Quân kiên quyết yêu cầu giữ nguy hiểm cho phần mình.
Ai cướp với hắn, hắn liền giận người đó.
Sau khi hội nghị chấm dứt, tâm trạng của Tô Lang Gia lâu thiệt lâu mà vẫn chưa thể bình tĩnh lại…
Lục Khiêm chủ động hỏi han một chút: "Tô phó soái, ngươi không sao chứ?"
Tô Lang Gia bùi ngùi trả lời: "Không sao, ta chỉ là kinh ngạc quá thôi."
"Kinh ngạc cái gì?"
"Kinh ngạc về phẩm hạnh của Ngụy đại nhân." Tô Lang Gia nói: "Trăm nghe không bằng một thấy, trước kia ta ở địa phương chỉ mới nghe về Nguỵ đại nhân ít nhiều. Hôm nay thật sự nhìn thấy bộ dáng Ngụy đại nhân thấy chết không sờn, dù đã sớm biết Ngụy đại nhân là người như vậy, nhưng vẫn là vô cùng xúc động."
Lục Khiêm cười nói: "Ngụy đại nhân vẫn luôn là người như thế, nhưng Tô phó soái cũng không cần tự coi nhẹ mình. Ngụy đại nhân rất quan trọng, chuyện ngươi phải làm cũng rất quan trọng."
"Ta biết, Ngụy đại nhân thay ta chống đỡ mạo hiểm lớn như vậy, chính là để cho ta quyết chiến một trận. Nếu ta không chiếm được tổng bộ của Liên minh tu chân hệ, ta sẽ không còn mặt mũi gặp mọi người nữa." Ngữ khí Tô Lang Gia rất kiên định.
Ngụy Quân chủ động ở lại làm cho hắn cảm thấy áp lực tâm lý rất lớn, cũng khiến hắn có lý do bắt buộc phải thắng.
"Lục Ty trưởng, chi tiết về kế hoạch tác chiến lần này, chúng ta hãy thảo luận lần nữa." Tô Lang Gia nói: "Ta muốn bảo đảm không chút sơ hở."
"Được."
Muốn đánh chiếm tổng bộ Liên minh tu chân giả, không phải một chuyện dễ dàng.
Đầu tiên, tổng bộ Liên minh tu chân giả chắc chắn có rất nhiều cao thủ trấn thủ.
Thứ hai, nếu như cứ chần chừ lâu không công, những cao thủ bên ngoài Liên minh tu chân hệ nhất định sẽ cứu viện kịp thời.
Cho nên mặc dù quân đội tinh nhuệ của Đại Càn ra hết, nhưng mà phải chiếm được thành lũy kiên cố nhất của kẻ địch trong khoảng thời gian ngắn nhất, cách nhanh nhất vẫn là công phá từ bên trong.
Mà muốn làm được điểm này thì phải cần Ty an toàn phối hợp hết sức với quân bộ.
Toàn bộ quá trình đòi hỏi kế hoạch phải cực kỳ kỹ càng, từng khâu đoạn phải liên kết nhau. Một khi trong khâu nào đó xảy ra vấn đề, rất có thể sẽ thất bại toàn bộ.
Cho nên, áp lực của Tô Lang Gia rất lớn.
Nhưng hắn không sợ áp lực.
Hắn chỉ sợ cô phụ kỳ vọng của những người khác.
Cho nên, phải diễn tập càng nhiều càng tốt.
Tô Lang Gia yêu cầu tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn nào.
…
Trong lúc Tô Lang Gia tổ chức lại quân đội chuẩn bị chiến tranh, thì Đỗ Uy đã hành động.
Hải Hậu đánh hạ trấn tây thành, việc này đã làm kinh động Đại Càn.
Đỗ Uy đương nhiên không thể nào mà không biết gì cả.
Từ sau khi trấn tây thành thất thủ, đại sứ quán ngoại giao của Lục địa Tây đã bị dân chúng kinh thành bao vây, mỗi ngày đều thăm hỏi bằng rau củ quả và thối trứng thối.
Tứ hoàng tử lén lút tiếp đón Đỗ Uy tại nhà mình, bảo hộ nhân thân của hắn an toàn.
Phần ân huệ này Đỗ Uy nhận.
Tuy vừa mới cầm huân chương hữu nghị của Đại Càn, nhưng Đỗ Uy không thể so với Hồ Vương và bà lão. Hắn thật sự không cần, cũng biết cầm huân chương hữu nghị của Đại Càn cũng không tác dụng gì.
Giống như hiện tại.
Dân chúng kinh thành một chút cũng cố kỵ hắn là người nhận được huân chương hữu nghị, rau thối và trứng thối không đáng tiền đều ném vào chỗ ở của hắn.
Có thể thấy rõ ý nghĩ chân thực của dân chúng Đại Càn.
Nhưng tâm trạng Đỗ Uy vẫn còn tốt lắm.
Dù sao, hiện tại hắn là người thắng.
Tứ hoàng tử thấy cuộc sống Đỗ Uy nhàn nhã thảnh thơi thì rất khó chịu, nhíu mày nói: "Lão Đỗ, Hải Hậu đó là người nhà của ngươi à?"
"Đúng vậy, theo cách nói của các ngươi thì nàng gọi ta là đường ca."
Đỗ Uy không hề giấu diếm.
Đây không phải là bí mật gì, Ty an toàn đã sớm tra được.
"Gia tộc Tulip chúng ta ở Lục địa Tây là một gia tộc có lịch sử lâu đời. Đến đời chúng ta, ở trong gia tộc thì người làm chính trị do ta đứng đầu, tòng quân thì do Hải Hậu đứng đầu."
"Một người là đại thần ngoại giao của Lục địa Tây, một người là nguyên soái hải quân Lục địa Tây, gia tộc Tulip các ngươi ở Lục địa Tây không có công cao chấn chủ sao?" Tứ hoàng tử nghi hoặc hỏi.
Đỗ Uy chỉ mỉm cười, không có giải thích vấn đề này.
Công cao chấn chủ?
Hắn thấy rằng, hiện tại tam đầu sỏ của Đại Càn hình như cũng chẳng lo lắng về vấn đề này.
Khi thần tử đã đột phá rào cản tâm lý của đạo quân thần, khi bản thân cũng đủ mạnh mẽ, công cao chấn chủ thật ra sẽ không còn là vấn đề.
Đương nhiên, bản thân Tứ hoàng tử thuộc về hoàng tộc.
Cho nên Đỗ Uy không muốn giải thích với hắn chuyện này.
Nhưng Tứ hoàng tử thấy Đỗ Uy như vậy cũng đã hiểu ngay.
"Cũng đúng, người Đại Càn chúng ta làm thần tử cũng không quá lo lắng về vấn đề công cao chấn chủ. Nhưng lão Đỗ à, ngươi không thành thật chút nào!" Tứ hoàng tử nói: "Ta đối với ngươi một mảnh chân tình, ngươi nỡ phụ lòng ta sao?"
Đỗ Uy rợn cả da gà da vịt.