“Bức cung” (3)
"Điện hạ, ngài nói chuyện đàng hoàng chút."
Tứ hoàng tử dùng ánh mắt nhìn Đỗ Uy như nhìn đàn ông tồi, bắt đầu khởi binh vấn tội: "Lão Đỗ, ngươi có phải có cẩu tử khác bên ngoài sau lưng ta đúng không?"
Đỗ Uy lớn tiếng ho khan.
Tứ hoàng tử khinh thường nói: "Phẹt, đàn ông tệ bạc."
Đỗ Uy: "…Điện hạ, ngài có lẽ đã hiểu lầm rồi."
"Ta hiểu lầm con mẹ ngươi."
Tuyển thủ Zaun* - Tứ hoàng tử login.
(*Zaun là một thành phố trong game LOL, người chơi thuộc khu này thường xỉ vả, chửi bới người chơi khác nên bị gọi là Tuyển thủ Zaun)
Sau khi trên mặt Đỗ Uy lộ vẻ tức giận, ngữ khí Tứ hoàng tử càng thêm phẫn nộ đánh đòn phủ đầu: "Lão Đỗ, trung thần không thờ hai chủ, một nữ nhân không hầu hai chồng. Lão tử sau khi quen biết ngươi vẫn chỉ luôn giao dịch với một mình ngươi, từ chối không biết bao nhiều cám dỗ của Lục địa Tây. Ngươi thì sao? Nói một đàng làm một nẻo, chân đạp hai thuyền, lão tử khinh ngươi."
Đỗ Uy bị sự vô liêm sỉ của Tứ hoàng tử làm kinh hãi rồi.
"Ngươi nói ngươi vì ta mà đã từ chối lời lôi kéo của những người Lục địa Tây khác?"
"Đương nhiên." Tứ hoàng tử ngạo nghễ nói.
Đỗ Uy lặng lẽ một lát sau, ngửa mặt lên trời thở dài: "Điện hạ, ngươi đúng là có khiếu làm hoàng đế đấy. Mặt dày tâm đen, nói dối trơn tru."
Lại còn từ chối lời lôi kéo của những người Lục địa Tây khác?
Lục địa Tây chỉ phái một mình hắn tới nơi này.
Hơn nữa chỉ duy nhất một Tứ hoàng tử vô dụng mà thôi.
Nếu không phải Nữ thần Trí Tuệ chỉ điểm, hắn cũng sẽ không chọn lôi kéo Tứ hoàng tử.
Những người khác lại càng không.
Lần này Tứ hoàng tử hoàn toàn là ăn không nói có.
Trong lòng Đỗ Uy rõ ràng.
Nhưng Đỗ Uy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nhịn lại.
Tuy Tứ hoàng tử trông có vẻ vô dụng, nhưng tốt xấu vẫn là một hoàng tử. Hơn nữa sau khi trải qua cuộc tranh bá thiên kiêu, Tứ hoàng tử cũng miễn cưỡng coi như là có một chút tiếng tăm.
Cứ mược sức trước đã, nói không chừng tương lai có thể phát huy tác dụng.
Trước kia tiêu tốn trên người Tứ hoàng tử nhiều như thế, dù sao cũng không thể phí phạm.
Đỗ Uy nghĩ như vậy, cũng liền giải thích với Tứ hoàng tử: "Điện hạ, ngài quả thật là đã hiểu lầm rồi. Thật ra chuyện lần này không phải ta làm đâu."
"Không phải ngươi làm? Lừa quỷ à? Ngươi cho ta là thằng ngu sao?" Tứ hoàng tử khinh thường nói: "Cả kinh thành sứ thần Lục địa Tây cũng chỉ có mình ngươi. Ta nhận được tin người của Lục địa Tây đang giao thiệp với hoàng thất, không phải ngươi thì là ai?"
Đỗ Uy sửng cồ lên: "Thì ra điện hạ ngươi cũng biết cả kinh thành chỉ có một mình ta là sứ thần của Lục địa Tây, vậy trước đó ngươi từ chối lời lôi kéo của những người khác từ đâu mà có?"
Tứ hoàng tử mặt cũng không sượng chút nào, nghiêm túc nhấn mạnh: "Lão Đỗ, ngươi đừng có mà nói sang chuyện khác, hiện tại là đang giải thích vấn đề của ngươi."
Đỗ Uy: "…"
Là hắn đổi chủ đề được chưa.
Chưa bao giờ gặp kẻ nào vô liêm sỉ như vậy.
Nhưng ai bảo hắn tốn nhiều tiền lên con người này vậy chứ.
Hiện tại mà từ bỏ, quả thật rất không cam lòng.
Đỗ Uy chỉ có thể chọn bỏ qua chuyện này, giải thích: "Chúng ta quả thật có tiếp xúc với hoàng tộc, nhưng người chủ quản cũng không phải ta, ta cũng chỉ là một người trung gian, nếu không ta sẽ không bỏ qua điện hạ mà đi chọn hợp tác với người khác trong hoàng tộc."
"Ngươi không phải người chủ quản?"
Điểm ấy thì Tứ hoàng tử tin.
Bởi vì nếu như Đỗ Uy là người chủ quản, thì muốn đạt được mục đích cũng nên thông qua sự giúp đỡ của hắn mới đúng.
Trước kia vẫn luôn là như vậy.
Nhưng mà lần này Lục địa Tây trực tiếp vòng qua hắn.
Điều này khiến cho Tứ hoàng tử sinh ra cảm giác khủng hoảng nghiêm trọng.
Đã nói là cùng nắm tay nhau, ngươi lại vụng trộm nuôi chó.
Trời đánh chết đàn ông tồi đi!
"Chuyện này sẽ không phải là do Hải Hậu đó sắp xếp chứ?" Tứ hoàng tử suy đoán.
Đỗ Uy kinh ngạc nhìn về phía Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử vừa thấy phản ứng của Đỗ Uy liền biết mình đoán đúng rồi.
"Thế mà thật là Hải Hậu."
Đỗ Uy gật đầu, thản nhiên thừa nhận: "Quả thật là nàng, trước khi nàng về phía Đông cũng từng được Thần Minh triệu kiến, nhận được ý chỉ bảo nàng giết chết Ngụy Quân của Thần Minh. Ta chọn hợp tác cùng điện hạ là ngài, mà nàng chọn hợp tác với toàn bộ hoàng tộc, cho rằng làm như vậy khả năng thành công sẽ càng lớn hơn."
Tứ hoàng tử cười khẩy nói: "Ý nghĩ viển vông mà thôi, dựa vào uy vọng hiện giờ của Ngụy Quân, hoàng thất sao có thể động vào hắn? Vừa động, thiên hạ tất loạn."
Đỗ Uy cũng khẽ cười đáp lời: "Cái này cũng chưa hẳn! Điện hạ, hoàng thất đã đồng ý sẽ giết chết Ngụy Quân. Để báo đáp, ta thấy Lục địa Tây sẽ tạm thời ngừng chiến."
"Ngừng chiến?" Tứ hoàng tử lập tức trào phúng nói: "Đồ ngu mới tin các ngươi sẽ ngừng chiến."
Đỗ Uy nhún vai, nói: "Thật xin lỗi, hoàng thất các ngươi đã tin mất rồi. Hơn nữa đã đạt thành thoả thuận hợp tác cùng chúng ta. Đại Càn các ngươi sẽ tiêu diệt Ngụy Quân, mà chúng ta tạm thời không động đao binh."
Lần này Tứ hoàng tử thật sự chấn kinh rồi.
"Hoàng thất đã đồng ý rồi? Bọn họ điên rồi sao?"
"Bọn họ đương nhiên không điên, điện hạ, mẫu thuẫn giữa hoàng thất mấy người và Ngụy Quân bày ra nơi đó, sớm muộn gì cũng phải giải quyết." Đỗ Uy rất đồng ý với thiết lập này: "Đã thế thì chúng ta đã nỗ lực sáng tạo cơ hội cho hoàng thất, hoàng thất đương nhiên phải nắm bắt."