“Bức cung” (4)
"Hoàng thất dựa vào cái gì phải nắm lấy cơ hội này giết chết Nguỵ Quân? Ma Quân cả ngày đều ở bên cạnh Ngụy Quân, ai dám chống đối Ma Quân chứ?" Tứ hoàng tử nghi ngờ chất vấn.
Hắn có một dạo cho rằng Ma Quân ở đây, sự an toàn của Ngụy Quân liền khỏi phải lo lắng.
Nhưng đối với nghi ngờ này của Tứ hoàng tử, Đỗ Uy chỉ mỉm cười.
"Chúng ta tự có biện pháp đối phó Ma Quân, điện hạ không cần lo lắng. Hơn nữa nội tình ngàn năm của hoàng thất Đại Càn cũng mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng trước đây của điện hạ nhiều. Có lẽ muốn giết chết Ma Quân rất khó, nhưng mà tạm thời vây khốn Ma Quân, đối với hoàng thất Đại Càn mà nói vẫn ổn. Chỉ cần Ma Quân tạm thời bị nhốt lại, hoàng thất đương nhiên có thủ đoạn loại trừ Ngụy Quân."
Tứ hoàng tử: "…"
Nguy to!
Ngụy Quân nguy to rồi!
Hắn đã nhận ra, lần này Đỗ Uy rất nghiêm túc, hoàng thất cũng rất nghiêm túc.
Chỉ là hắn vẫn không hiểu.
"Hoàng thất làm sao dám? Sẽ không sợ thiên hạ đại loạn sao? Ngụy Quân hiện tại thật sự rất có danh vọng đấy."
Đỗ Uy nhún vai: "Ta chỉ phụ trách truyền lại tin tức, nhưng ta nghĩ hoàng thất chắc chắn sẽ tìm được một thời cơ thích hợp để ra tay. Về phần thời cơ ở đâu, ta hiện tại cũng không biết. Điện hạ thật ra có thể hỏi thử xem, có cơ hội thì tham dự một chút. Đường muội của ta chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc, một khi nàng ra tay, khả năng thành công sẽ rất lớn. Nếu hoàng thất có thể phục hồi, điện hạ lại biểu hiện tốt đẹp, nói không chừng có thể một bước lên trời đấy."
Lần này Tứ hoàng tử che dấu hắn ở tại phủ đệ của mình, miễn cho hắn khỏi bị dân chúng kinh thành quấy rối, tốt xấu cũng coi như là một phần ân huệ nhỏ.
Chủ yếu vẫn là vốn đầu tư trên người Tứ hoàng tử quá nhiều.
Nâng đỡ Tứ hoàng tử thượng vị, khoản đầu tư này của hắn mới có thể có hi vọng nhìn thấy hồi báo.
Nếu không thì chính là lỗ trắng.
Chi phí chìm quá lớn, dù cho Đỗ Uy là tinh anh trong giới chính trị cũng thật không chịu được.
Tứ hoàng tử chậm rãi gật đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ, quả thật nên tiếp xúc với hoàng tộc nhiều một chút.
Sau đó tìm cơ hội cứu Ngụy Quân.
Hiện tại cũng là lúc nào rồi?
Kẻ địch cũng sắp đánh đến kinh thành rồi.
Thế mà còn bận xung đột nội bộ.
Tứ hoàng tử nghĩ đến đây, cũng cảm thấy là một đám giặc nước, thật sự đáng chết.
Mà giặc nước trong lòng Tứ hoàng tử cũng đang thương lượng làm sao để loại trừ Ngụy Quân:
"Nghe nói rồi chứ? Tô Lang Gia chuẩn bị điều đi toàn bộ quân đội, tập kích bất ngờ tổng bộ của Liên minh tu chân giả."
"Tin tức đã được chứng thực, là thật."
"Lục Khiêm nói thế nào? Hắn hẳn đã biết hậu quả của việc để cho Tô Lang Gia điều đi toàn bộ quân đội."
"Lục Khiêm đã nhắc nhở Tô Lang Gia, cũng chỉ ra Ngụy Quân sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta có thể sẽ lập lại trật tự. Tô Lang Gia do dự không quyết, ngược lại là Ngụy Quân chủ động đứng ra, bày tỏ tất cả hãy lấy đại cục làm trọng, sống chết vinh nhục của cá nhân hắn không quan trọng. Cuối cùng Ngụy Quân đã thuyết phục người khác, kế hoạch tập kích Liên minh tu chân giả không thay đổi."
Trong phòng lặng lẽ một hồi.
Một hồi lâu sau, mới có người chậm rãi mở miệng:
"Người tài quốc gia, lão phu tự thấy hổ thẹn. Chuyện lần này, lão phu sẽ không tham dự."
"Ta cũng xin rút, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bỏ đá xuống giếng, hơn nữa Ngụy Quân còn chủ động nhượng bộ vì Đại Càn. Nếu bảo ta xuống tay với trung thần như thế, lão phu không còn mặt mũi đối diện với chính mình."
"Không thể phủ nhận, Ngụy Quân quả thật là một trung thần. Nhưng vấn đề lớn nhất của hắn là hắn chỉ trung với Đại Càn, mà không phải với bệ hạ của chúng ta."
"Tất cả chúng ta đang ngồi ở đây, luận nhân phẩm cũng không bằng Ngụy Quân, điểm ấy chúng ta đều thừa nhận. Nhưng mà không còn cách nào, lập trường của chúng ta khác nhau. Không giết chết Ngụy Quân, hoàng thất sẽ hoàn toàn rời khỏi vũ đài lịch sử, các vị cam lòng sao?"
"Không cam lòng."
"Việc trái lương tâm cũng không chỉ làm mỗi việc này, làm thêm một việc cũng chẳng đáng là bao."
"Ta không hạ thủ nổi, xuống tay với Ngụy Quân sẽ khiến ta cảm thấy mình cực kỳ đê tiện hèn hạ, nhất là mọi tư duy logic của hắn đều đang suy xét cho Đại Càn, mà chưa từng suy nghĩ cho mình."
…
Ngụy Quân cũng khơi ra sự bất đồng trong hoàng thất.
Tuy chủ trương chính trị của Ngụy Quân là đang đào mộ cho toàn bộ hoàng tộc, xúc phạm đến lợi ích của mọi người trong hoàng thất, nhưng có một vài thứ là có thể vượt qua tầng lớp và lập trường.
Mọi hành động của Ngụy Quân từ trước đến nay không chỉ chinh phục được bách tính bình thường và văn võ bá quan, cho dù là ở trong hoàng thất cũng có không ít người ủng hộ hắn.
So sánh với Ngụy Quân, bọn họ cảm thấy mình như vậy là đê tiện, hèn hạ.
Cho nên không ít người đã rút khỏi lần hành động này.
Nhưng vẫn nhiều người hoàng tộc lựa chọn tiếp tục.
Tên đã lên dây.
Hơn nữa mâu thuẫn giữa Ngụy Quân và bọn họ dù sao cũng không thể hóa giải.
Dù cho biết Ngụy Quân là người tốt thì thế nào?
Lương tâm ư?
Loại đồ này đứng trước quyền thế, căn bản không đáng một xu.
Sau khi những thành viên hoàng tộc ý chí không kiên định muốn rời khỏi, thành viên ở lại cơ bản đều là bền chắc như thép.
Bọn họ nhanh chóng lập ra sách lược giết chết Ngụy Quân:
"Muốn giết Ngụy Quân, trước tiên phải vây khốn Ma Quân lại."