“Bức cung” (6)
Sau khi bọn họ hỏi rõ ràng quá trình sự việc, liền đuổi sứ giả đi, sau đó tụ lại bắt đầu thảo luận.
"Đám người hoàng tộc Đại Càn này… vào lúc này rồi mà còn nội đấu, đúng là ngu muội."
"Trần Già vốn muốn giết quách Chu Phân Phương đi cho xong, nếu để cho Trần Già làm chủ, hắn chắc chắn sẽ hợp tác với hoàng thất."
"Thằng nhãi ranh đó rốt cuộc vẫn là tầm nhìn hạn hẹp, hắn chỉ muốn báo thù cho sư phụ hắn, căn bản không muốn đối đầu với Liên minh tu chân giả gì cả."
"Đám hoàng tộc Đại Càn này chính là một đám hèn nhát. Bọn chúng ngay cả lúc đối mặt với Trường Sinh tông chúng ta cũng không cứng rắn nổi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào bọn chúng làm chủ lực đi đối đầu với Liên minh tu chân giả?"
"Đại Càn có cứng rắn hay không còn phải xem Ngụy Quân. Ngụy Quân còn, Đại Càn mới có hi vọng."
"Tuy Ngụy Quân đối đãi với Trường Sinh tông chúng ta quá hà khắc, nhưng chỉ có người như thế dẫn dắt, Đại Càn mới có thể chân chính trở thành đồng minh giúp đỡ Trường Sinh tông chúng ta."
"Vì đại cục, vì lợi ích lâu dài của Trường Sinh tông chúng ta, các vị, chúng ta nên đứng về phía đối lập với hoàng tộc Đại Càn, bảo trụ Ngụy Quân, bảo vệ Chu Phân Phương. Nếu tông chủ không đồng ý, chúng ta nên cho hắn biết cái gì là đại cục làm trọng."
"Đồng ý."
Nhóm người phe phản đối cuối cùng cũng thống nhất ý kiến, sau đó đi thuyết phục đám cao tầng giao hảo với mình.
Không thể không nói, người quá hèn hạ, quả thật rất khó được người khác tôn trọng.
Trước kia, khi hoàng tộc Đại Càn đối mặt với Trường Sinh tông đúng là rất nhún nhường, hạ tư thái của mình quá thấp.
Điều này trực tiếp làm cho đã số người cấp cao trong Trường Sinh tông đều không đánh giá quá cao hoàng tộc Hoàng tộc Đại Càn.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng, nếu như vẫn để cho hoàng tộc giống như trước kia chấp chính Đại Càn, vậy Đại Càn rất khó trở thành quân chủ lực đối đầu với Liên minh tu chân giả.
Thực tiễn ở quá khứ đã chứng minh, bọn họ căn bản không được.
Ngược lại là sau khi Ngụy đảng đoạt quyền, thanh thế của Đại Càn càng ngày càng tăng vọt.
Liên minh tu chân giả cũng nhận thua càng ngày càng nhiều.
Cho nên, bọn họ muốn đối đầu với Liên minh tu chân giả, thì biện pháp tốt nhất chính là lựa chọn ủng hộ Ngụy Quân, mà không phải ủng hộ hoàng tộc Đại Càn.
Điều này cuối cùng đã được đám cấp cao trong Trường Sinh tông đạt thành nhận thức chung.
Vì thế, đám người cấp cao của Trường Sinh tông vội vàng triệu hồi Trần Già, mở ra hội nghị khẩn cấp để thông báo chuyện này.
Trần Già vừa nghe, liền bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Nháy mắt liền quýnh đít.
Nhưng mà tu dưỡng bản thân của diễn viên đã bảo hắn đừng có quên thiết lập nhân vật của mình.
"Ta cho rằng đề nghị của hoàng tộc Đại Càn rất không tồi. Chúng ta nên hợp tác cùng hoàng tộc Đại Càn, cường cường liên hợp."
Phe phản đối thấy Trần Già nói như vậy, trên mặt đều toát ra vẻ quả nhiên là thế.
"Tông chủ, tầm nhìn của ngươi vẫn là quá hạn hẹp."
"Thù hận đã che kín đôi mắt của ngươi."
"Nếu đã làm tông chủ của Trường Sinh tông, thì phải có ý thức hy sinh vì tông môn, đứng có mà cả ngày chỉ trầm mê trong ân oán cá nhân."
"Hoàng tộc Đại Càn nhìn có vẻ hùng mạnh, thực ra chỉ là một đống phế vật, sớm đã không còn quyết đoán nữa rồi, bọn chúng không xứng làm đồng minh của chúng ta. Chúng ta nên đứng về phía của Ngụy Quân, Đại Càn dưới sự lãnh đạo của Ngụy đảng mới có thể chân chính giúp đỡ được Trường Sinh tông chúng ta."
"Tông chủ, chúng ta không phải đang thương lượng với ngươi, chúng ta là đang thông báo cho ngươi."
"Nhất định phải cứu Ngụy Quân, đây là quyết nghị chúng của chúng ta. Tông chủ, ngươi hiểu chưa?"
Trần Già "tức" đến mức hốc mắt đỏ bừng.
Hắn không hiểu.
Vì sao nhiều người muốn cướp cuộc sống của gián điệp là hắn như vậy?
Trần Già càng nghĩ càng "tức".
Nhưng hắn hít sâu một hơi, cưỡng ép khống chế cảm xúc của mình.
Đối mặt với sự bức cung của mấy lão già này, Trần Già run giọng nói: "Nếu mọi người đều nghĩ như thế, vậy ta đồng ý… cứu Ngụy Quân."
Cắn răng nói xong câu đó, Trần Già liền xoay người rời đi, để lại cho mọi người một bóng lưng hiu quạnh.
Mới đi được vài bước, đám cao tầng Trường Sinh tông liền nhìn thấy bả vai Trần Già đang rung rung không ngừng.
Rất rõ ràng, Trần Già bị ức phát khóc.
Phe phản đối thấy thế liền bật cười ha ha.
Làm tông chủ thì thế nào?
Chiếm được truyền thừa chân thần thì sao?
Trường Sinh tông còn không phải do bọn họ định đoạt?
Trần Già? Cùng lắm chỉ là quân cờ mặc cho bọn họ vân vê mà thôi.
Tiếng cười bên phe phản đối càng thêm càn rỡ.
Mà đám người Cổ Tinh Văn và Vân Trưởng lão ủng hộ Trần Già khi nhìn thấy bóng lưng thê lương cùng bả vai không ngừng run rẩy đó của Trần Già, lòng cũng sinh thương tiếc.
Vì đại cục, tông chủ thật sự đã hy sinh quá nhiều.
Hy vọng hắn có thể đứng vững.
Bọn họ tự đáy lòng cầu nguyện cho Trần Già.
Mà Trần Già cũng tự đáy lòng cầu nguyện cho mình: Tuyệt đối không thể cười ra tiếng!
Nghẹn cười thật sự quá khó khăn.
So với làm gián điệp còn khó hơn.
Ngụy huynh, ta vốn đang lo lắng cho an toàn của ngươi.
Hiện tại xem ra, hoàn toàn không cần lo lắng nữa.
Vậy trước tiên ta chưa nói cho ngươi, chờ sau này cho ngươi một niềm vui bất ngờ.
Trần Già tin đến lúc đó Ngụy Quân nhất định sẽ kinh hỷ giống như hắn!