Đêm mưa mang đao (4)
"Bệ hạ thánh minh!"
"Bệ hạ nhất định có thể dẫn dắt Đại Càn phục hưng."
"Chúa phù hộ cho Đại Càn, có được vị thánh quân này, lão phu chết cũng không tiếc."
Sự anh minh của Đại Hoàng tử đã khiến cho không ít trưởng bối hoàng thất đều khóc vì sung sướng.
Nhưng Đại Hoàng tử không để tâm.
Đều là hồ ly ngàn năm cả thôi.
Ai còn không có chút kỹ thuật diễn chứ.
Có thể đấu tranh sinh tồn trong hoàng thất, còn trở thành trưởng thượng hoàng tộc, nói trắng ra là không có một nhân vật nào là đơn giản.
Ngốc bạch ngọt trong nội đấu hoàng tộc đều chết sạch cả rồi, chỉ còn lại mấy lão cáo già âm binh.
Kẻ ngốc mới tin bọn họ sẽ dễ dàng kích động như vậy.
Đơn giản chỉ là diễn kịch mà thôi.
Nhưng bọn họ còn bằng lòng diễn kịch, chứng tỏ vẫn còn tôn trọng Đại Hoàng tử, cũng là một chuyện tốt.
"Các vị trưởng bối, chuyện tiêu diệt Ngụy Quân có nơi nào cần trẫm hỗ trợ không? Trẫm là Hoàng đế của Đại Càn, nên tự mình ra tay tiêu diệt quốc tặc, để cảnh cáo răn đe." Đại Hoàng tử chủ động nói.
Hắn muốn đảm nhận một nhiệm vụ mâu chốt, như vậy mới có thể đánh vỡ kế hoạch này của mấy lão già, giải cứu tính mạng Ngụy Quân.
Nếu như do hắn ra tay giết Ngụy Quân thì càng tốt, có thể bảo đảm cho Ngụy Quân không xảy ra chút sơ suất nào.
Rất tiếc, những trưởng thượng hoàng tộc này cũng không tính để cho hắn mạo hiểm.
"Bệ hạ là con ngàn vàng, không cần phải mạo hiểm như thế."
"Bệ hạ, giết gà cần gì dao mổ trâu? Ngài chỉ cần xem kịch vui là được, thuận tiện thúc giục Hồ Vương một chút."
Đại Hoàng tử ngẩn ra: "Thúc giục di nương? Di nương làm sao vậy?"
"Không dối gạt Đại Hoàng tử, thật ra ngoại trừ liên hệ với Trường Sinh tông và Nho gia, chúng ta còn liên hệ với Yêu đình. Nhưng Hồ Vương vẫn mãi không hồi tin cho chúng ta, hy vọng ngài liên hệ với Hồ Vương một chút, hỏi qua ý kiến của ngài ấy."
Sắc mặt Đại Hoàng tử hoàn toàn trở nên nặng nề.
"Các ngươi rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện sau lưng trẫm?"
Làm những chuyện này rồi mới thông báo cho hắn.
Đối với một Hoàng đế mà nói, đây là vô cùng nhục nhã.
Cho dù là Càn đế, cũng không có chuyện nhất định sẽ dàng tha thứ như vậy.
Nhưng phản ứng của Đại Hoàng tử đã nằm trong sự kiến của trưởng thượng hoàng thất.
Một lão già chòm râu bạc phơ lên tiếng: "Bệ hạ, ngài yên tâm, không còn chuyện nào khác nữa. Chúng ta cũng là quan tâm ngài vừa mới đăng cơ, chính vụ bận rộn, cho nên mới không có lấy những việc nhỏ này quấy rầy ngài."
Đại Hoàng tử ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vậy trẫm ngược lại phải cảm ơn các vị trưởng bối rồi?"
"Trong lòng Bệ hạ có oán trách, chúng ta đều có thể hiểu được. Nhưng chỉ hy vọng bệ hạ chớ quên, chúng ta đều là cùng tộc cùng nguồn, trong cơ thể đều đang chảy dòng máu như nhau. Bệ hạ, việc cấp bách hiện nay vẫn là phải diệt trừ Ngụy Quân! Hy vọng ngài liên hệ với Hồ Vương, hỏi nàng một chút về thái độ của Yêu đình. Việc này đối với kế hoạch diệt trừ Ngụy Quân của chúng ta vô cùng quan trọng."
Đại Hoàng tử lặng lẽ một lát, chậm rãi gật đầu, nói: "Trẫm đã biết, các ngươi đi ra ngoài trước đi. Một canh giờ sau lại đến gặp ta, ta hiện tại lập tức liên hệ với di nương."
"Vâng, bệ hạ."
Nhóm trưởng bối Hoàng thất lựa chọn cáo từ.
Trước khi đi, một lão già tóc bạc không nhịn được, nói với Đại Hoàng tử: "Bệ hạ, lão phu có một câu có thể có hơi không lọt tai, nhưng mà lão phu phải nói cho ngươi nghe. Ngươi hiện tại đã là Hoàng đế Đại Càn, nên trực tiếp xưng hô với Hồ Vương là Hồ Vương, mà không phải kêu nàng là di nương."
Không đợi Đại Hoàng tử trả lời, lão già này lập tức rời khỏi cung điện.
Sau chốc lát, Đại Hoàng tử sắc mặt xanh mét nện một quyền lên tường.
Trong cung điện truyền đến tiếng gầm thét của Đại Hoàng tử: "Đúng là ức hiếp trẫm quá đáng!"
…
Năm phút sau, Đại Hoàng tử cơ bản đã chỉnh lý lại mạch suy nghĩ của mình.
Hơn nữa đã nghĩ xong nên khuyên Hồ Vương thế nào để nàng đừng tham dự vào việc này, miễn cho mang đến nguy hiểm cho Ngụy Quân.
Sau khi suy xét rõ ràng, Đại Hoàng tử mới liên hệ với Hồ Vương, thăm dò chuyện của sứ giả Đại Càn.
Hồ Vương cười nói: "Ta đoán Tử Kiện con đến tìm ta là vì chuyện này, thế nào? Mấy lão già hoàng tộc tìm con à?"
Đại Hoàng tử gật đầu, sắc mặt có chút khó coi.
Chuyện này đương nhiên không thể qua được sự chú ý Hồ Vương.
Trên mặt Hồ Vương mang một nụ cười ‘ta biết ngay mà’: "Tử Kiện, có phải con bị mấy lão già đó chọc tức hay không?"
Đại Hoàng tử kỳ quái nói: "Di nương, làm sao người biết được?"
Hồ Vương tự tin cười: "Di nương con là trí giả đệ nhất Yêu đình, là Yêu sư vĩ đại nhất lịch sử của Yêu tộc, chuyện gì có thể qua được ánh mắt của ra chứ?"
Mèo khen mèo dài đuôi một phen, Hồ Vương mới chính thức nói ra phân tích của nàng: "Đại Càn nếu như có chuyện gì, con sẽ trực tiếp nói cho ta biết là được, còn phái sứ giả đến làm gì? Thời điểm nhìn thấy tên sứ giả đó, ta chỉ biết chắc chắn con cũng không biết chuyện này, là đám lão già đó làm sau lưng con."
Đại Hoàng tử phục lăn, vui vẻ nói: "Di nương cơ trí."
Hồ Vương bình tĩnh nói: "Phân tích logic cơ bản mà thôi, không đáng nhắc tới. Có điều thấy mầm biết cây, từ loại việc nhỏ này là có thể thấy được, đám lão già của hoàng tộc đó khẳng định không tôn trọng con, bọn chúng hoàn toàn không đặt con vào trong mắt."