Lục địa Đông kịch biến, lão đại ca tan rã! (1)
"Di nương, người nói đúng, bọn chúng hứa hẹn phong quan cho Nho gia, còn có lén lút liên hệ với Trường Sinh tông sau lưng ta. Sứ giả tới Trường Sinh tông trước đó trở lại rồi con mới biết được chuyện này."
Đại Hoàng tử thuật lại mọi hành động của đám trưởng bối hoàng thất trước đó cho Hồ Vương.
Hồ Vương càng nghe, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
"Tử Kiện, tình hình rất nghiêm trọng đó! Những người này so với trong tưởng tượng của ta càng không coi ai ra gì hơn, thật là một chút cũng không để con vào mắt."
Đại Hoàng tử cười khổ nói: "Còn không chỉ như vậy đâu di nương, người có biết vừa rồi lúc bọn hắn bảo con liên hệ với người, đã nói với con một câu gì không?"
"Nói gì?"
"Có một lão trưởng bối nói với con rằng hiện tại con đã là Hoàng đế Đại Càn, cho nên con không nên gọi người là di nương, mà nên xưng hô trực tiếp với người là Hồ Vương."
Đại Hoàng tử vừa nói ra lời này, đã hoàn toàn châm lên lửa giận của Hồ Vương.
"Quả thực là buồn cười, tay bọn chúng vươn cũng quá dài rồi đấy. Con mới là Hoàng đế của Đại Càn, bọn chúng lại dạy con làm việc."
Hơn nữa còn ly gián mối quan hệ giữa Đại Hoàng tử với nàng.
Đây là chuyện Hồ Vương không thể chịu đựng nhất.
"Tử Kiện, không thể để cho bọn chúng càn rỡ ngang ngược như vậy nữa, nếu không thì uy nghiêm của con đặt ở đâu?" Hồ Vương đã ra quyết định.
Đại Hoàng tử bất đắc dĩ nói: "Di nương, người đừng thấy hiện tại con đã là Hoàng đế Đại Càn, nhưng mà vai vế của mấy lão già đó đều cao hơn con. Con muốn làm gì họ thì chính là bất hiếu. Hơn nữa con quả thật cũng hết cách với họ rồi, mấy lão già kia thực lực đều rất mạnh."
"Bọn chúng quả thật khó đối phó, nhưng hiện tại bọn chúng đúng lúc đang có chuyện cầu ta sao?" Hồ Vương cười lạnh nói.
Đại Hoàng tử ngập ngừng: "Di nương, lời này của người là có ý gì?"
Hồ Vương hỏi: "Tử Kiện, ta hỏi con, Ngụy Quân có từng can thiệp vào việc ta và con qua lại không?"
Đại Hoàng tử quyết đoán nói: "Chưa từng có, hơn nữa đánh giá của Ngụy Quân về di nương vẫn luôn rất cao, cho rằng người là bằng hữu xứng đáng kết giao nhất của nhân dân Đại Càn."
"Những chuyện khác không bàn đến, Ngụy Quân là một người rất tinh mắt đấy."
Hồ Vương cho tầm nhìn của Ngụy Quân một like, sau đó nói tiếp: "Ngụy đảng ủng hộ Ngụy Quân thì sao? Bọn họ có bất kính với con hay không?"
Đại Hoàng tử lắc đầu nói: "Ngược lại không có, bọn họ chỉ là làm việc thực một cách khiêm tốn, sẽ không đời nào mà không nể mặt con."
Hồ Vương lộ vẻ quả nhiên là thế, tiếp tục nói: "Cho nên Tử Kiện, con đã hiểu chưa? Vấn đề lớn nhất bây giờ của con căn bản không phải Ngụy Quân và Ngụy đảng, mà là đám trưởng thượng Hoàng thất vốn dĩ không đặt con vào mắt. Ở trong mắt bọn chúng, con chỉ là một con rối."
Đại Hoàng tử: "…Di nương, tuy như thế, nhưng con cũng không có cách nào với họ cả."
"Ai nói không có cách nào? Bọn chúng hiện tại cần ngươi giúp đỡ bọn chúng, nhưng đám lão già đó cao cao tại thượng quá lâu rồi, ngay cả nhờ vả người khác cũng không biết." Hồ Vương cười lạnh nói: "Không cho bọn chúng một chút giáo huấn, đánh chúng cho thật đau thì bọn chúng vĩnh viễn không biết cái gì là kính sợ. Tử Kiện, con phải thay đổi tư tưởng của mình."
"Thay đổi tư tưởng? Di nương, ý người là gì ạ?"
"Ngụy đảng tồn tại, sẽ luôn làm cho triều đình Đại Càn chia rẽ thành hai phái, cũng chính là Ngụy đảng và Bảo hoàng đảng. Ngụy đảng và Bảo hoàng đảng không ngừng công kích tranh đấu, con vừa hay làm ngư ông đắc lợi. Tử Kiện, con phải nhớ kỹ, chính trị là một môn nghệ thuật cân bằng, con không thể để cho một phái một gia tộc nào đó độc đại, cho dù là Bảo hoàng đảng."
Hồ Vương kiên nhẫn dạy bảo Đại Hoàng tử.
Đại Hoàng tử dần dần mở to hai mắt.
"Di nương, ý của người là nói muốn con đứng về phía Ngụy Quân sao? Điều này sao có thể?"
"Vì sao lại không thể?" Hồ Vương khẽ cười nói: "Tử Kiện, con là Hoàng đế, Ngụy đảng chỉ là thần tử của con, các ngươi cũng không phải kẻ địch. Không thích nghe đám lão già của hoàng thất nói càn nói bậy, nếu như tiêu diệt Ngụy Quân, thì con lấy gì đấu với đám lão già đó?"
"Nhưng mà Ngụy Quân hắn…"
"Ngụy Quân không có uy hiếp gì với con, hắn là một người thức thời. Đại Càn hiện tại bốn phía là địch, Ngụy Quân tuyệt đối không thể ở thời điểm này kéo chân sau của con được. Ngược lại là mấy lão già của hoàng tộc đó, căn bản không đếm xỉa đại cục. Con giúp bọn chúng mới là đào mộ cho mình. Tử Kiện, nhớ kỹ lời của ta, cứu Ngụy Quân, giúp Ngụy đảng. Chỉ có như vậy, ngôi vị hoàng đế của con mới có thể vô ưu vô tư."
Nghe xong lời của Hồ Vương, Đại Hoàng tử thật lâu không nói gì, trong lòng tràn ngập cảm động.
Di nương, không hổ là người.
Hắn vốn đã chuẩn bị xong lời thoại, muốn dựa vào cái lưỡi không xương trăm đường lắt lẽo của mình để thuyết phục Hồ Vương đứng về phía hắn.
Vạn vạn không nghĩ rằng, còn chưa đợi hắn phát huy, bản thân Hồ Vương cũng đã tự công lược mình hoàn tất.
Hơn nữa kiến nghị đề ra cho hắn còn cấp tiến hơn chính suy nghĩ của Đại Hoàng tử.
Đại Hoàng tử còn có thể nói cái gì?
Hắn cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, khom lưng thật sâu về phía Hồ Vương, cực kỳ thành khẩn nói: "Di nương, người đúng là đèn sáng chỉ đường của con, vẫn luôn chiếu sáng con đường phía trước cho con. May mà có người, bằng không con cũng không biết làm gì bây giờ."
Giọng điệu của Đại Hoàng tử chân thành là thế.