Lục địa Đông kịch biến, lão đại ca tan rã! (4)
Một kiếm giết chết một người tu hành bất kính với Kiếm Các, Trưởng lão Kiếm Các mới lạnh lùng nói: "Các ngươi đánh của các ngươi, chúng ta xem của chúng ta, không làm phiền nhau mới là sự dịu dàng cuối cùng, hiểu chứ?"
Tô Lang Gia xém tý nữa là bị Trưởng lão Kiếm Các này làm cho phụt cười.
Vãi cả không làm phiền nhau mới là sự dịu dàng cuối cùng.
Đây là một nhân tài a!
Tô Lang Gia mời: "Vị Trưởng lão Kiếm Các này, hôm nay tổng đàn của Liên minh người tu chân nhất định bị đánh bại chắc rồi, không bằng các hạ ra tay cùng ta. Chỉ cần giết chết những người này, tin tức sẽ không bị rò rỉ. Tổng bộ Liên minh người tu chân có tài nguyên nhiều như vậy, Kiếm Các cũng có thể lấy được một phần."
Trưởng lão Kiếm Các… động lòng rồi.
Nhưng ông vẫn biết nặng nhẹ.
Cổ Nguyệt mới có thể đại diện cho Kiếm Các bày tỏ thái độ.
Một trưởng lão như ông không thể được.
Cho nên ông cưỡng ép kiềm chế xúc động của mình, uyển chuyển khước từ sự yêu mến của Tô Lang Gia.
Tô Lang Gia cũng không thất vọng, đây chính là chuyện vốn nằm trong dự kiến. Hắn chỉ cười cười, nói tiếp: "Các hạ cũng có thể thêm một kiếm bất cứ lúc nào. Nếu có thể giết chết năm người tu hành cùng dấp trở lên, ta làm chủ đưa tặng các hạ một thanh pháp kiếm thượng phẩm."
Trưởng lão Kiếm Các nhìn khuôn mặt cười tủm tỉm của Tô Lang Gia, rất muốn nói ra lời cự tuyệt.
Nhưng mà lời đến bên miệng, lời từ chối lại không thể nào thốt ra.
Tô Lang Gia cho. . . thật sự là quá nhiều rồi.
Kiếm Các tuy không thiếu kiếm tốt, nhưng mà cạnh tranh cũng lớn.
Mà Tô Lang Gia hứa hẹn cho ông pháp kiếm thượng phẩm, ngoại trừ nó là kiếm tốt thì bên trong thân kiếm còn ẩn chứa ý chỉ Phật pháp.
Có được một thanh pháp kiếm thượng phẩm, có nghĩa là có thêm một phép công sát.
Ngoại trừ kiểu tu hành rất thuần chất như một kiếm phá vạn pháp, kiếm tu căn bản không tu những pháp môn khác, thì đối với bất cứ kiếm tu nào mà nói pháp kiếm đều là dụ hoặc không thể kháng cự.
Cho nên Trưởng lão Kiếm Các ngầm thoả thuận món giao dịch nàu, bắt đầu tìm cơ hội bổ thêm đao.
Tô Lang Gia lớn tiếng tuyên cáo: "Hỡi các vị đạo hữu bỏ tà theo chính, sau khi đánh hạ tổng đàn của Liên minh người tu chân, một nửa tài nguyên trong bảo khố sẽ phân phát cho các vị ngay tại hiện trường, tuyệt đối sẽ không để cho các vị chịu thiệt vô ích."
Có trọng thưởng, ắt có người xung phong.
Tô Lang Gia hào phóng như thế, các môn phái vừa nhỏ của Liên minh người tu chân nháy mắt sĩ khí tăng vọt.
Chiến lực trống rỗng dường như đã tăng mạnh hơn rất nhiều.
Từ xưa đến nay, đều là người một nhà giết người một nhà tàn nhẫn nhất.
Năng lượng những người này toả ra, khiến cho quân đội Đại Càn cũng có chút lé mắt.
Đương nhiên, đối với những tài nguyên mà Tô Lang Gia đã hứa hẹn, không ít tướng sĩ Đại Càn cũng có chút đau lòng.
Lâm tướng quân chính là một người trong đó.
Nàng nhỏ giọng nói với Tô Lang Gia: "Phó soái, chúng ta có phải cho quá nhiều hay không?"
Tô Lang Gia gật gật đầu, nói: "Nhiều đấy, nhưng đây là tất yếu. Không cho đám người này ăn no, bọn hắn sẽ không một lòng một dạ đi theo Đại Càn chúng ta. Ngoài ra, không đút bọn này ăn no, chờ các đại tu hành giả chân chính của Liên minh người tu chân hồi thần trở lại, bọn chúng sẽ chĩa mũi dùi vào Đại Càn ta. Nhưng sau khi chúng ta vung ra một nửa tài nguyên, đám người tu hành đó sẽ là quả hồng mềm mặc người nắn bóp."
Lâm tướng quân bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tô Lang Gia đã bắt đầu suy xét đến vấn đề lâu dài sau cuộc chiến.
Nếu xét về ánh mắt và tầm nhìn, Tô Lang Gia quả thật vượt trước nàng rất nhiều bước.
Nàng thì tiếc số tài nguyên sắp đến tay.
Mà Tô Lang Gia thì đang cân nhắc đến tình thế sau cuộc chiến.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, để cho những môn phái vừa nhỏ này làm đầu cầu của Đại Càn, để bọn hắn đối mặt với làn sóng báo thù phẫn nộ của những người tu hành thuộc Liên minh người tu chân.
Cho nên, nên bỏ thì phải bỏ.
Cho dù đó chắc chắn là một con số thiên văn, nhưng mà Tô Lang Gia thấy rằng mạng người càng quan trọng hơn, thời gian hoà hoãn càng quan trọng hơn.
Đây là vận mệnh Tô Lang Gia.
Cũng là chỗ mà Cơ Soái coi trọng hắn.
Làm tướng quân chỉ biết đánh trận là có thể.
Nhưng mà muốn làm nguyên soái, nếu chỉ biết đánh trận thôi thì còn chưa đủ.
Trận chiến này, Tô Lang Gia đã diễn luyện trước rất nhiều lần, công tác chuẩn bị mọi phương diện đều đã làm đầy đủ.
Đám người tu hành của Liên minh người tu chân lúc này vẫn đang nói nói cười cười với Hải Hậu bên kia, tuy tổng bộ Liên minh người tu chân cũng có cao thủ bắt tay, nhưng hiển nhiên bọn chúng không đoán trước được có người dám chủ động tiến công bọn chúng.
Cho nên, nhất bên thì chuẩn bị đầy đủ, một bên thì trở tay không kịp.
Kết quả hiển nhiên đã định.
Ba canh giờ sau.
Gần đến nửa đêm rạng sáng.
Năm mới sắp đến rồi.
Tô Lang Gia nhìn tổng bộ Liên minh người tu chân lúc này, thở phào một cái.
Trần Già cũng kinh ngạc vui mừng nói: "Đại cục đã định, Tô phó soái, ngươi đúng là một thiên tài cầm binh."
Loại cảnh tượng thế này, hắn chỉ từng nhìn thấy trong mơ.
Hơn nữa ở trong mơ, hắn cũng không dám nói sảng.
Thế nào cũng không ngờ rằng, hôm nay thế mà thật sự chứng kiến tổng bộ Liên minh người tu chân bị thất thủ.
Trần Già kích động đến nỗi muốn uống cạn một bát rượu lớn, nhưng hắn nhịn xuống.