Càn Đế: Nguỵ Quân Là Đại Đại Trung Thần (4)
Sau khi hoàn thành chuyện này, ba vị trưởng lão của Trường Sinh tông lặng yên không tiến động tiến nhập kinh thành.
Mỗi một trưởng lão đều có tu vi Độ kiếp cảnh, cầm trong tay pháp khí có uy lực lớn. Để hoàng thất có thể hoàn toàn yên tâm.
Sau khi thu phục Chu Phân Phương, hoàng thất sẽ dựa theo ước định, thông qua Đại hoàng tử liên hệ với Hồ vương.
Lúc trước Hồ vương cho bọn họ một tin vui bất ngờ.
Yêu đình lại nguyện ý giúp bọn họ vây khốn Ma quân.
Đây là chuyện hoàng tộc không ngờ đến.
Nhưng lý do Đại hoàng tử truyền đạt, làm cho hoàng thất có cảm giác thiên mệnh nằm trong tầm tay.
Đại hoàng tử nói như thế này:
“Yêu hoàng xuất quan, hắn muốn cùng Ma quân đấu một trận, so đấu xem đến cuối cùng ai mới là cao thủ đệ nhất thiên hạ.”
Nghe được Đại hoàng tử nói như vậy, có không ít tông lão của hoàng thất bắt đầu nghĩ đến ngày đó.
“Trận chiến giữa Yêu hoàng và Ma quân, tất nhiên sẽ chấn động thiên hạ.”
“Có Yêu hoàng ở đây, vây khốn Ma quân khẳng định không vấn đề gì.”
“Hồ vương quả nhiên là Hồ vương, thế mà lại thay chúng ta giải quyết phiền toái lớn nhất là Ma quân. Nguỵ Quân lần này tuyệt đối chết chắc rồi.”
Hoàng thất cũng không biết rút cuộc Yêu đình dùng thủ đoạn gì.
Nhưng Ma quân thật sự biến mất khỏi bên cạnh Nguỵ Quân.
Sau đó bọn họ liền nhận được truyền tin từ Hồ vương:
Ma quân đã đến Yêu đình.
Trước khi kinh thành xong việc, Ma quân khẳng định sẽ không lại xuất hiện.
Liên tiếp thu phục được hai thần hộ mệnh là Chu Phân Phương và Ma quân, sĩ khí của các thành viên hoàng thất đại chấn.
Bọn họ không ngừng cố gắng.
Bán thánh Vương Hải tự mình đến kinh thành, gặp gỡ hảo hữu cùng trưởng thượng hoàng thất.
Yêu cầu của hoàng thất đối với hắn là hy vọng Nho gia có thể đồng thời vây khốn Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm. Để bọn họ không thể trở thành ô dù cho Nguỵ Quân.
Vương Hải muốn chiếm được càng nhiều sự ủng hộ của hoàng thất nên không có lý do cự tuyệt.
Hơn nữa hoàng thất cũng không bảo hắn giết Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm, chỉ là tạm thời vây khốn bọn họ. Chuyện này đối với Vương Hải không phải là chuyện khó.
Cho nên hắn đồng ý rất nhanh chóng.
Như thế, mọi chuyện đã chuẩn bị đầy đủ.
Nhóm tông lão hoàng thất ngửa mặt lên trời cười to.
“Lần này Nguỵ Quân không chết, thiên lý khó dung.”
“Được rồi, chúng ta vẫn nên giết chết Nguỵ Quân hẵng tổ chức yến hội mừng công.”
“Nói có lý, người tới, đi tuyên Nguỵ Quân đến hoàng cung dự tiệc.”
Hồng Môn yến.
Rất nhanh đã có thái giám đến nhà Nguỵ Quân truyền chỉ.
Sau khi Nguỵ Quân nhận được ý chỉ, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong đầu có một người nhỏ hung hăng vung quyền.
Sau đó, hắn bắt đầu sửa soạn bài phát biểu trở về lần thứ ba trăm chín mươi bảy của Thiên đế.
Rốt cuộc, cũng đến lúc dùng tới rồi.
Thật sự không dễ dàng.
Nguỵ Quân trấn an Bạch Khuynh Tâm đã muốn bùng nổ, cười ôn nhu nói với nàng: “Khuynh Tâm, chờ ta trở về. Ta cam đoan với ngươi, ta nhất định sẽ trở về.”
Chẳng qua thời điểm trở về, ngươi sẽ không đơn thuần nhìn thấy là Nguỵ Quân. Mà là Hữu Nỗ Lộc Nguỵ Quân.
Không đúng, nhầm kịch rồi, là Thiên đế Nguỵ Quân.
Run rẩy đi, chư tiên vạn giới.
Giờ phút này Nguỵ Quân hùng tâm vạn trượng.
Bạch Khuynh Tâm nhìn Nguỵ Quân hăng hái, cả người không còn lời nào để nói.
Nàng biết suy nghĩ của Nguỵ Quân.
Chỉ là, vẫn cảm giác có chút quỷ dị.
Lúc Nguỵ Quân cực kỳ tự tin đi theo tiểu thái giám vào hoàng cung, một người khác cũng tiến vào hoàng cung.
Sau đó tiến vào Thanh Tâm điện.
Nhị Hoàng tử.
Hắn từ chỗ hoàng hậu biết được tin tức Nguỵ Quân sắp bị mưu hại.
Nhị Hoàng tử đứng ngồi không yên.
Tuy hắn cũng là người trong hoàng cung, nhưng dưới tình huống quốc nạn ập đến, hoàng thất thế mà lại muốn mưu sát đại trung thần của Đại Càn.
Loại hành vi này, hắn không thể lý giải.
Thân đau thì kẻ thù thống khoái.
Việc này vừa lan ra, tất nhiên sẽ dấy lên sôi trào của cả nước.
Đại Càn sẽ mất đi lòng dân.
Nhị Hoàng tử không thông đồng làm bậy cùng trưởng thượng hoàng thất.
Hắn muốn cứu Nguỵ Quân.
Nhưng Nhị Hoàng tử biết lấy thực lực của mình, dù đứng ra thì cũng chỉ như muối bỏ biển.
Cho nên Nhị Hoàng tử đi tới Thanh Tâm điện.
Hắn muốn cầu kiến Càn đế.
Càn đế đang giả vờ ngủ, người biết chuyện này không nhiều lắm.
Nhưng Nhị Hoàng tử biết.
Hắn ngăn cản không được trưởng thượng hoàng thất. Nhưng Càn đế dù sao cũng đã làm Hoàng đế nhiều năm, hẳn là sẽ có một chút chuẩn bị ở phía sau.
Để Càn đế ra mặt, khẳng định có hiệu quả.
Đương nhiên, đối với chuyện thuyết phục Càn đế ra mặt bảo vệ Nguỵ Quân, Nhị Hoàng tử cũng không nắm chắc.
Hắn chỉ có thể tận sức thử một lần.
Sau khi tiến vào Thanh Tâm điện, Nhị Hoàng tử liếc mắt thấy được Càn đế đang giả vờ ngủ.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói to rõ thân phận của mình:
“Phụ hoàng, ta là Tử Thần.”
Càn đế vẫn như cũ ngủ rất an tường.
“Phụ hoàng, ta muốn báo cáo với ngài một việc, là đại sự của Đại Càn. Tô Lang Gia xuất linh toàn bộ quân bộ bất ngờ tập kích tổng bộ của Liên minh người tu chân.”
Càn đế thiếu chút nữa bị doạ sống rồi.
Con mẹ nó, Tô Lang Gia sao lại lỗ mãng như vậy?
Nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn.
Hắn gấp như vậy để làm chi?
Hiện tại Đại Càn càng cần nuôi binh dưỡng tướng.
Càn đế vô cùng đau đớn, mười phần bất mãn với Tô Lang Gia.