Càn Đế: Nguỵ Quân Là Đại Đại Trung Thần (5)
Sau đó hắn lại nghe được Nhị Hoàng tử nói: “Trước mắt tổng bộ của Liên minh người tu chân đã bị đánh hạ. Chúng đại thần trong triều, chủ yếu là sự cố gắng của đám người Nguỵ Quân, Lục Khiêm, Thượng Quan Vân. Trường Sinh tông và Kiếm các đều đã tuyên bố rời khỏi Liên minh người tu chân. Theo sau đó rất nhiều môn phái nhỏ cũng lần lượt rời khỏi. Liên minh người tu chân chính thức giải thể từ đây.”
Càn đế: “…”
Tiểu xấu xí hoá ra lại là chính ta?
Liên minh người tu chân xong đời rồi?
Đại sơn luôn đặt trên đầu trẫm, cứ như vậy mà biến mất rồi?
Đột nhiên như vậy sao?
Càn đế có chút ngây ngốc.
Cũng cảm thấy có chút vả mặt.
Dù sao hắn cũng vừa mới trách Tô Lang Gia lỗ mãng đó.
Nhưng sau đó, Càn đề rất nhanh phục hồi tinh thần.
Đẹp nha.
Tuy rằng Tô Lang Gia do một tay tiên đế đề bạt, không có quan hệ gì với hắn. Nhưng sau khi hắn làm Hoàng đế, cũng không có chèn ép Tô Lang Gia.
Mặc dù Tô Lang Gia thăng chức phó soái là do một tay Cơ Soái thúc đẩy, không có quan hệ với hắn. Nhưng hắn cũng không ngăn cản Tô Lang Gia thăng chức nha.
Hắn vẫn là một Hoàng đế có công.
Hơn nữa, nếu mấy năm nay hắn vẫn luôn chịu đựng, thì sao có thể chờ tới ngày Liên minh người tu chân bị diệt như hôm nay?
Trẫm chờ đợi nhiều năm, rút cuộc cũng đổi được thắng lợi ngày hôm nay.
Trẫm đáng giá!
Càn đế bị mình làm cho cảm động.
Nhị Hoàng tử thoáng nhìn qua Càn đế không hề dao động, tiếp tục chậm rãi mở miệng: “Liên minh người tu chân bị diệt vốn là một chuyện tốt. Nhưng nhóm tông lão hoàng thất đang làm một chuyện làm dao động nền tảng lập quốc của Đại Càn. Tử Thần trong lòng bất an, chỉ có thể đến nói cùng phụ hoàng.”
Càn đế lẳng lặng lắng nghe.
Nhị Hoàng tử tiếp tục nói: “Phụ hoàng, nhóm tông lão hoàng thất lại đang muốn loại trừ Nguỵ Quân.”
Càn đế lại thiếu chút nữa bị doạ sống.
Loại trừ Nguỵ Quân?
Không sợ triều đình không yên sao?
Thế lực Nguỵ đảng đã cường đại như vậy rồi, những người này vẫn dám sao?
Nhưng bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc. Nếu dám, chẳng lẽ thật sự có thể thành công?
Càn đế không biết tình huống thực tế bên ngoài, nhóm tông lão hoàng thất vẫn luôn khinh thường Càn đế nhát gan. Cho nên chỉ báo cáo với Đại hoàng tử, căn bản không có người thông báo với Càn đế.
Nhị Hoàng tử vẫn là từ Hoàng hậu mới biết được.
Về phần làm sao Hoàng hậu biết được?
Người đứng đầu Hậu cung, một chút nhân mạch vẫn phải có.
Hơn nữa đây vốn cũng không phải là chuyện bí mật gì.
Cũng chỉ có thể gạt loại nhắm mắt giả mù như Càn đế.
Tình báo hữu hiệu Càn đế có được quá ít, cho nên hắn không thể xác định được hậu quả nếu hoàng thất làm như vậy.
Nhưng Nhị Hoàng tử biết.
Kế hoạch hoàng thất thiết kế để giết chết Nguỵ Quân lần này, được tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Hơn nữa Trường Sinh tông, Nho gia và Yêu đình đều trở thành minh hữu của hoàng thất.
Nguỵ Quân có nguy cơ sớm tối, lúc nào cũng có khả năng mất mạng.
Cho nên, hắn càng phải thuyết phục Càn đế.
Vì thế, Nhị Hoàng tử không thể không đánh cược một lần.
Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Càn đế, Nhị Hoàng tử áp dụng biện pháp vừa đe doạ vừa thuyết phục: “Phụ hoàng, Tử Thần cũng cho rằng Nguỵ Quân là đại địch của hoàng thất. Chủ trương chính trị của hắn quả thật đang lấy mất căn cơ của hoàng thất chúng ta.”
Cái này gọi là trước đè xuống dục vọng.
“Nhưng mà, hiện tại nếu giết chết Nguỵ Quân, Đại Càn chúng ta sẽ thật sự nguy hiểm.”
“Phụ hoàng, ngài còn chưa biết, nhóm hoàng thất trưởng thượng muốn giết chết Nguỵ Quân đến phát điên rồi. Bọn họ giao Chu Phân Phương cho Trường Sinh tông, hy vọng dùng mạng Chu Phân Phương để đổi lấy hữu nghị giữa Trường Sinh tông.”
“Nhưng đó là Chu Phân Phương đó.”
“Phụ hoàng, nếu Chu Phân Phương gặp chuyện không may thì những đại nhân vật chịu ân huệ của Chu Phân Phương, bọn họ đều sẽ bạo động.”
Trong lòng Càn đế vừa động.
Không sai.
Chu Phân Phương không thể chết được.
“Còn có, bọn họ vì giết Nguỵ Quân. Chuẩn bị thanh tiễu toàn diện Nguỵ đảng trong triều. Vì thế nhóm tông lão hoàng thất hứa hẹn cho Nho gia quyền lực thật lớn. Cơ bản chẳng khác nào hứa hẹn với Nho gia rằng ngày sau sẽ để Nho gia độc bá triều đình Đại Càn.”
Càn đế giận dữ.
Nhóm tông lão hoàng thất sao lại có thể có tầm nhìn hạn hẹp như thế.
“Quan trọng nhất là, nhóm tông lão vì giết Nguỵ Quân, thế mà ngay cả Ma quân cũng cuốn đi Yêu đình. Nhưng mà ai có thể giết chết Ma quân chứ?”
“Phụ hoàng, Nguỵ Quân đã cứu mạng Ma quân. Một khi Nguỵ Quân chết nhưng Ma quân còn sống, hắn nhất định sẽ báo thù cho Nguỵ Quân.”
“Trên dưới Đại Càn, ai có thể ngăn cản được một Ma quân muốn báo thù?”
“Phụ hoàng, tính mạng Nguỵ Quân hiện tại đã nguy hiểm sớm tốt. An nguy của Đại Càn cũng nguy hiểm sớm tối. Nếu ngài không tỉnh lại đúng lúc, chỉ sợ giang sơn Đại Càn sẽ bấp bênh. Phụ hoàng, ngài mau tỉnh lại đi.”
Căn cứ vào hiểu biết đối với Càn đế, Nhị Hoàng tử cho rằng muốn thuyết phục Càn đế, biện pháp hữu hiệu nhất không phải là dùng lợi ích dụ, mà là đe doạ.
Chỉ khi ngươi đủ cứng rắn, Càn đế mới có thể nghe theo suy nghĩ của ngươi mà làm.
Cho nên lúc này đây, hắn cứng rắn lựa chọn biện pháp thuyết phục đe doạ.
Hắn để Càn đế ý thức được, một khi Nguỵ Quân bị hoàng thất giết chết, toàn bộ Đại Càn sẽ rung chuyển.
Sự thật chứng minh, phán đoán của Nhị Hoàng tử đối với Càn đế cực kỳ chính xác.
Sau khi nghe xong hậu quả khủng bố nhường đó, Càn đế không thể nào giả vờ ngủ tiếp được.