Càn Đế: Nguỵ Quân Là Đại Đại Trung Thần (6)
Tên bệnh ngủ đến chết thế mà ngồi dậy.
Càn đế nháy mắt nằm ngay đơ.
Hơn nữa nổi giận đùng đùng, đầy chính nghĩa nói:
“Lý nào lại thế, quả thực nực cười. Nhóm tông lão điên rồi sao? Thế mà loại trung thần như Nguỵ Quân cũng muốn giết?”
“Lúc trước tiên môn đạp lên trên dưới trong triều tác oai tác quái, văn võ cả triều bao gồm cả trẫm đều khúm núm. Chỉ có Nguỵ Quân phi thường gan góc, thấy chết không sờn, ở trước mặt bao người mắng to trẫm làm nhục tôn nghiêm đế vương. Lại nói thẳng tiên môn không chết thì đạo tặc không ngừng. Lúc ấy trẫm đã hạ quyết tâm, trung thần như thế, trẫm nhất định phải bảo hộ hắn chu toàn.”
“Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh. Hiện tại, đã đến lúc trẫm thực hiện lời hứa lúc đó.”
“Nguỵ Quân tuyệt đối không thể chết được. Ai muốn giết chết Nguỵ Quân thì phải đạp qua thi thể của trẫm trước!”
Càn đế rút cuộc cũng có một lần cứng rắn, vì Nguỵ Quân!
Càn đế cũng bị mình làm cho cảm động. Thì ra trẫm cũng có khi cứng rắn nha.
Hắn tin tưởng sau này nếu Nguỵ Quân biết việc mình đã làm vì hắn, cũng nhất định sẽ cảm động.
“Phụ hoàng uy vũ.”
Càn đế từ bên trong bệnh ngủ đến chết ngồi dậy, Nhị Hoàng tử cũng không bất ngờ.
Chuyện này nằm trong dự kiến của hắn.
Kế hoạch thành công.
Quả nhiên, Càn đế vẫn là Càn đế.
Chỉ cần ngươi hơi cứng rắn một chút, hắn lập tức sẽ rơi vào tính kế của ngươi.
Lúc này, Nhị Hoàng tử cứng rắn biểu hiện một chút hiếu tâm của mình. Càn đế nháy mắt đã mềm xuống, sau đó quay sang cứng rắn với đám người hoàng thất.
Hơn nữa, Càn đế lúc này có lý do để cứng rắn…
“Trẫm vốn dĩ chỉ muốn lui về phía sau màn, nhường vũ đài lại cho người trẻ tuổi, để bọn họ thi triển tài hoa của mình. Nhưng bọn họ nháo hơi quá đáng.” Càn đế vô cùng đau đớn.
Nhị Hoàng tử dùng sức gật đầu: “Không sai, bọn họ hơi quá đáng, vẫn cần phụ Hoàng đến trấn giữ.”
“Aiz, trẫm cũng thực vất vả, luôn phải nâng đỡ bọn họ.”
Càn đế ngửa mặt lên trời thở dài: “Người hiểu được ưu phiền lòng ta, lại không hiểu được lòng ta cầu gì.”
Nhị Hoàng tử: “…”
Có chút buồn nôn.
Quên đi.
Nhẫn.
“Tử Thần.”
“Có nhi thần.”
“Ngươi nói Nguỵ Quân có biết trẫm một lòng trân trọng hắn không?” Trong lòng Càn đế đột nhiên nổi lên lửa nóng.
Hắn đột nhiên cảm thấy đây là cơ hội chữa trị quan hệ giữa hắn với Nguỵ Quân.
Hoàng thất to như vậy, từ trên xuống dưới đều muốn giết hắn.
Mà Càn đế lại là người đứng ra ngăn cơn sóng dữ, lúc mọi người đều muốn giết Nguỵ Quân thì mạnh mẽ bảo vệ hắn.
Đây là dạng gì ân tình chứ?
Càn đế cho rằng lần này Nguỵ Quân chỉ sợ sẽ bị cảm động đến mức nằm rạp xuống đất mất.
Từ nay về sau, nói không chừng sẽ tiêu tan hiềm khích với hắn.
“Trẫm thật ra rất coi trọng Nguỵ Quân. Tuy rằng hắn liên tục mạo phạm trẫm, nhưng trẫm biết hắn trung tâm vì nước. Trong lòng thực ra cũng không ghét hắn. Nguỵ Quân là trung thần, là đại trung thần. Hy vọng lúc này Nguỵ Quân có thể quân thần một lòng với trẫm. Hiểu được một mảnh khổ tâm của trẫm.”
Càn đế càng nghĩ càng thấy có hy vọng.
Dù sao lúc này, Nguỵ Quân đối mặt với nguy hiểm cũng là thật.
Mà hắn có ân cứu mạng với Nguỵ Quân.
Trên thế giới này, còn có ân tình nào lớn hơn ân cứu mạng sao?
Nhị Hoàng tử thờ ơ lạnh nhạt, hắn biết Càn đế sợ Nguỵ Quân.
Cho nên không muốn đối địch với Nguỵ Quân, ngược lại muốn giao hảo.
Một khi đã như vậy, hắn đương nhiên sẽ không đánh gãy hưng phấn của Càn đế, mà hùa theo Càn đế nói: “Nguỵ Quân luôn là một người biết tri ân báo đáp. Nếu phụ hoàng có ân cứu mạng với hắn, nghĩ thấy ấn tượng của hắn đối với phụ hoàng cũng sẽ đổi mới.”
“Không sai, trẫm cũng nghĩ như vậy.” Càn đế hài lòng gật đầu, sau đó lại vội vàng nói đỡ cho mình: “Nhưng sở dĩ trẫm cứu Nguỵ Quân, tuyệt đối không phải vì để hắn cảm kích mà là vì Đại Càn, vì thiên hạ thương sinh.”
Giờ phút này, trên người Càn đế toả ra ánh sáng của chính đạo.
Nhị Hoàng tử suýt chút nữa đã tin.
Nhưng chỉ số thông minh của hắn vẫn còn, cho nên hắn không cho Càn đế thêm cơ hội để biểu diễn nữa mà thúc giục nói: “Phụ hoàng, Nguỵ Quân bên kia đang nguy hiểm sớm tối. Nhóm tông lão hoàng thất lúc nào cũng có khả năng sẽ ra tay, ngài vẫn nên nhanh chóng qua xem đi.”
“Cũng được.”
Càn đế gật gật đầu.
Hắn cũng biết nặng nhẹ.
Vô luận như thế nào, cũng không thể để Nguỵ Quân gặp chuyện không may.
Nhị Hoàng tử vội vàng nâng Càn đế dậy.
Vừa nâng Càn đế đi được hai bước, Nhị Hoàng tử bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, lo lắng hỏi: “Phụ hoàng, đại ca hiện tại đã nắm quyền rồi, nhóm tông lão hoàng thất còn có thể nghe ngài nói sao?”
Càn đế ngạo nghễ cười: “Tử Thần, đừng xem Thái thượng hoàng thì không phải là Hoàng đế. Thái thượng hoàng là phụ thân của Hoàng đế. Đừng nói một ít trưởng thượng hoàng thất, cho dù là đến một vị thần thật ở trong hoàng cung thì trẫm cũng không sợ.”
Nhị Hoàng tử: “…”
Hắn rất muốn trào phúng, vậy trước kìa ngươi sợ cái gì.
Nếu hắn là Càn đế thì sớm đã nghĩ biện pháp lừa tên Quốc sư kia vào trong hoàng cung rồi giết.
Tuy rằng chỉ là lợi hại ở bên trong hoàng cung, nhưng đây cũng là lợi hại.
Một phần thực lực lợi hại như vậy nằm trong tay Càn đế, một chút hiệu quả cũng không phát huy ra được.
Nhị Hoàng tử cảm thấy thật lãng phí.
Chính Càn đế nói xong, cũng cảm giác có chút lãng phí.
Rõ ràng hắn có được năng lực mạnh mẽ như thế, nhưng mà chưa từng dùng đến.
Quá đáng tiếc rồi.