Nguỵ Quân (1)
Vẫn may.
“Lúc trước sở dĩ trẫm giữ lại mạng của Quốc sư, là vì không muốn vì cái chết của Quốc sư mà trêu chọc Trường Sinh tông. Từ đó làm cho thái độ của Liên minh người tu chân càng thêm quá quắt.”
Một câu giải thích phía sau, Càn đế cảm giác hình như có chút chỗ không đúng.
Dù sao sau khi Chu Phân Phương giết chết Quốc sư, hình như cũng không phát sinh chuyện gì không khống chế được.
Khụ khụ, không quan trọng.
Càn đế ho nhẹ một tiếng, rồi tiếp tục nói: “Hiện tại Liên minh người tu chân đã giải thể, cũng đến lúc trẫm vung ra vô lượng kiếm của mình rồi. Tại hoàng cung to lớn này, nếu trẫm muốn bảo vệ tính mạng của Nguỵ Quân, vậy ai cũng không thể giết chết hắn.”
Càn đế giờ khắc này, mạnh mẽ độc đoán, cực quyết đoán, quả thật mang phong phạm kẻ mạnh dán gắt gao lên người.
Thời khắc này Nhị Hoàng tử cũng có chút ngây người.
Sao đó hắn cũng phản ứng lại, cảm khái nói: “Phụ hoàng, đây mới là khí phách chí tôn Đại Càn nên có.”
Càn đế lặng lẽ một lát, cũng có chút cảm khái.
“Không nghĩ tới, lại là Nguỵ Quân làm trẫm cứng rắn.”
Nhị Hoàng tử: “…”
Hình như có chỗ nào không đúng?
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, cứ như vậy đỡ Càn đế ra khỏi Càn Thanh cung.
Sau đó…
Phốc phốc, phốc phốc, phốc phốc…
Liên tiếp có cung nữ, thái giám, thị vệ ngã xuống đất.
Bị doạ chết khiếp.
“Hoàng…Hoàng…Thái thượng hoàng…”
“Quỷ…Quỷ…Quỷ.”
“Xác chết vùng dậy…Xác chết vùng dậy rồi…Xác chết vùng dậy.”
Phản ứng của mọi người đều rất chân thật.
Càn đế cũng không cảm thấy bọn họ bất kính với mình.
Dù sao lúc trước hắn cũng là một cái hoạt tử nhân.
Hôm nay lại đột nhiên xuất hiện, doạ người cũng là chuyện bình thường.
Hắn không để ý tới những người này, chỉ là vừa đi được hai bước, bỗng nhiên dừng chân một chút, chau mày nhìn về phía phương xa.
“Phụ hoàng, sao vậy?”
Nhị Hoàng tử phát hiện Càn đế không thích hợp.
Càn đế nhíu mày nói: “Tử Thần, ngươi nói Ma quân bị Yêu đình vây khốn?”
“Đúng vậy, nghe nói Yêu Hoàng xuất quuan, muốn cùng Ma Quân làm một hồi, nhìn xem đến cùng ai mới là thiên hạ đệ nhất cao thủ.”
Nhị Hoàng tử nói tới đây, có chút nghĩ tới.
Dù sao Ma Quân cũng tốt, Yêu Hoàng cũng thế, đều là tuyêt điên cao thủ có thể nghịch phạt chân thần.
Bọn họ chiến một trận, tất nhiên sẽ kinh thiên động địa.
Nhưng thế nhân chú định nhìn không tới được lúc trận chiến này xảy ra.
Càn Đế trầm giọng nói: “Ma Quân đã trở lại.”
“Cái gì.”
Nhị Hoàng tử cũng bị doạ giật mình.
“Sao lại nhanh như vậy?” Nhị Hoàng tử nói.
Vẻ mặt Càn đế cũng mười phần ngưng trọng: “Ma Quân chi cường, vang dội cổ kim. Yêu Hoàng tuy rất mạnh đấy, nhưng nếu so sánh cùng Ma Quân, chỉ sợ còn kém hơn rất nhiều.”
Trên lịch sử Ma Quân từng có nhiều chiến tích cường sát trong hoàng cung với Hoàng đế lúc ấy.
Những Hoàng đế này có thực lực chưa chắc kém cỏi hơn so với Càn đế.
Cho nên Ma Quân tuyệt đối có năng lực giết chết Càn Đế, cho dù là ở trong hoàng cung.
Đương nhiên, hiện tại trên người Ma Quân còn bị thương, không phải trạng thái đỉnh phong.
Cho nên Càn đế cũng không phải sợ lắm.
Dù vậy, hắn cũng phải đối đãi trịnh trọng.
“Tử Thần, ngươi tới tìm trẫm là đúng. Nếu trẫm tỉnh lại muộn một chút, chờ sau khi Ma Quân và hoàng thất cứng đối cứng, Đại Càn sẽ thật sự xong đời rồi.” Càn đế nghĩ mà sợ.
Nhị Hoàng tử cũng cảm giác sắp hỏng việc.
“Lấy tính tình Ma Quân, chỉ sợ một lời không hợp sẽ cùng nhóm tông lão hoàng tộc đấu võ, cái này là phiền thoái của hoàng thất chúng ta.”
“Như thế thì chưa chắc.” Càn đế nói.
“Ừm? Chưa chắc?”
Nhị Hoàng tử nghi hoặc nhìn về phía Càn đế.
Càn đế giải thích: “Nội tình ngàn năm của hoàng thất, cũng không dễ đối phó như vậy. Nếu Ma Quân là trạng thái đỉnh phong, vậy tự nhiên là thần chắn giết thần, Phật chắn giết Phật. Nhưng hiện tại trên người Ma Quân cũng có thương tích, cho nên không mạnh mẽ như trước. Hoàng thất cũng chưa chắc có thể đối phó được Ma Quân. Chỉ chắc chắn là cũng sẽ phải trả một cái giá thật lớn.”
“Phụ hoàng, chúng ta vẫn nên ngăn cản trận chiến này phát sinh đi.”
“Không, trước cứ đi nhìn xem.”
Càn đế bỗng nhiên quyết định quan vọng một chút.
“Phụ hoàng, ngài…”
Nhị Hoàng tử không hiểu Càn đế có ý gì.
Rõ ràng vừa rồi còn thực sốt ruột.
Hơn nữa rõ ràng đã bị hắn thuyết phục.
Hiện tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý?
Tình huống gì vậy?
Càn đế cười nhẹ: “Tử Thần, ngươi còn trẻ tuổi, không biết tầm quan trọng của thời cơ. Phụ hoàng dạy ngươi một câu.”
“Nhi thần chăm chú lắng nghe.”
“Đại nhân vật chân chính – luôn xuất hiện cuối cùng.”
Dừng một chút, Càn đế tiếp tục nói: “Còn có một câu, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Hiện tại ra mặt còn quá sớm.”
Phải để cho Nguỵ Quân thực sự cảm giác đến một đường nguy cơ sinh tử, sau đó hắn lại lấy thân thận cứu vớt giả ngang trời xuất thế. Như vậy Nguỵ Quân mới có thể cảm động đến rơi nước mắt với hắn.
Tuy cái này có chút tính kế, nhưng làm như vậy mới có thể lợi ích hoá ích lợi lớn nhất.
Càn đế tốt xấu cũng từng làm Hoàng đế, phương diện tính kế hắn cũng thực am hiểu.
Nhị Hoàng tử nghe hiểu lời Càn đế nói, nhất thời không lời nào chống đỡ.
Đều đã tới lúc nào rồi, còn suy xét mấy vấn đề này?
“Phụ hoàng, ngài sẽ không sợ Ma Quân thật sự đánh nhau với nhóm tông lão hoàng thất sao?” Nhị Hoàng tử nói.
Càn đế thản nhiên trả lời: “Trẫm thật ra thật sự hy vọng bọn họ đánh một hồi. Sau đó trẫm trở ra thu thập tàn cục, ngăn cơn sóng dữ, có một chút hy sinh luôn là tất yếu.”