Nguỵ Quân (2)
Nhị Hoàng tử còn có thể nói cái gì?
Có một chút hy sinh luôn tất yếu?
Một câu này, trong cảm nhận của Nhị Hoàng tử, Càn đế và Nguỵ Quân đã được phân ra cao thấp ngay lập tức.
Nguỵ Quân chưa bao giờ hy sinh người khác, chỉ hi sinh chính mình.
Mà trong lòng Càn đế và hành vi của hắn, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi như trước. Luôn luôn cho rằng hy sinh người khác là một chuyện thực đương nhiên.
Chẳng trách tâm của người trong thiên hạ hiện tại hướng về Nguỵ.
Nhị Hoàng tử chân thật nghĩ tới, nếu hắn không phải người trong hoàng thất, hắn khẳng định càng nguyện ý ủng hộ Nguỵ Quân, mà không phải là hoàng thất.
Mặc dù hắn là người trong hoàng thất, nhưng mọi hành động việc làm của hắn, thật ra cũng đứng ở bên phía Nguỵ Quân.
Việc ngươi đang làm, thế nhân đang nhìn.
Trong mắt người trong thiên hạ có một cán cân.
Nguỵ Quân dẫn theo một nhóm người đã tự thể nghiệm, dẫn theo Đại Càn đi về trước rất nhiều.
Mà bọn họ là người trong hoàng thất vẫn đang dậm chân tại chỗ, thậm chí có ý đồ xoay chuyển bánh xe lịch sử.
Nhị Hoàng tử âm thầm ở dài trong lòng.
Có lẽ, hắn thật sự phải cắt đứt triệt để.
Cùng nhóm với đám người tản ra mãnh liệt khí tức hủ bại , hắn không cảm nhận được chút vinh quang nào.
Mà chỉ có chán ghét và khinh thường!
…
Lời nói có hai mặt.
Giờ phút này Nguỵ Quân cũng không biết Càn đế đã tỉnh, còn đang chuẩn bị thời khắc mấu chốt sẽ cứu hắn.
Càng không biết Ma Quân đã từ Yêu đình trở lại.
Giờ phút này hắn đã đến hoàng cung, gặp được nhóm tông lão hoàng thất có ý đồ giết hắn.
Đương nhiên, còn có Đại Hoàng tử ngồi an ổn ở C vị (vị trí trung tâm) đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn.
Làm thành viên của Thiết huyết cứu quốc hội, Đại Hoàng tử có xúc động muốn một lưới trực tiếp bắt hết đám hoàng thất lão gia này.
Hắn hiện tại kế thừa ngôi vị Hoàng đế Đại Càn, thực lực vốn đột nhiên tăng mạnh.
Hơn nữa lại có quyền bính Hoàng đế.
Thật ra hiện tại Đại Hoàng tử thật có năng lực cứu Nguỵ Quân.
Nhưng Nguỵ Quân trước tiên đã truyền âm với Đại Hoàng tử: “Điện hạ, nhớ không thể thể hiện sự quan tâm với ta, cũng không thể ra tay cứu ta để tránh ảnh hưởng đại cục. Quan hệ giữa chúng ta là bí mật, tuyệt đối không thể bại lộ. Bằng không sẽ ảnh hưởng đến một loạt sắp xếp của điện hạ trong tương lai.”
Đại Hoàng tử càng cảm động.
Nguỵ Quân thà rằng hy sinh chính mình, cũng không muốn để hắn khó xử.
Đây là loại tinh thần hy sinh cỡ nào chứ?
Cùng Nguỵ Quân so sánh, hắn thật sự rất ích kỷ.
Giờ khắc này, Đại Hoàng tử âm thầm hạ quyết tâm. Nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý, Nguỵ Quân thật sự có nguy cơ sinh tử, vậy hắn có đem hết toàn lực cũng phải cứu được Nguỵ Quân.
Chẳng sợ sẽ bại lộ thân phận chính mình cũng không hối tiếc.
Không thể luôn để cho Nguỵ Quân hy sinh chính mình.
Hắn cũng nguyện ý vì Nguỵ đại nhân mà hy sinh chính mình.
Nhưng Đại Hoàng tử vẫn nghe lời Nguỵ Quân nói, quyết định tạm thời ẩn nhẫn.
Dù sao hắn cùng Hồ Vương còn có kế hoạch phía trước, biết Hồ Vương sẽ đuổi Ma Quân về.
Một khi đã như vậy, hôm nay chưa chắc cần hắn ra mặt.
Trước nhìn rồi nói.
Nguỵ Quân nhìn thấy Đại Hoàng tử đã nhịn xuống xúc động muốn cứu mình, trong lòng mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tốt lắm.
Đại Hoàng tử cũng buông tha rồi.
Bản thân lần này tuyệt đối thập tử vô sinh.
Nguỵ Quân cầm lấy bình sâm panh trước mặt, trước tiên khai mạc khánh công yến (tiệc mừng công).
“Ta biết mấy lão gia hoả các ngươi gọi ta vào trong cung là muốn giết ta, chờ ta uống hết bình sâm panh này, các ngươi có thể ra tay rồi.”
Nguỵ Quân cười ha ha, hưởng thụ một chút nghi lễ trước khi chết.
Cái loại hào hùng, tiêu sái thấy chết không sờn này, làm cho không ít người cảm thấy sợ hãi.
Phối hợp với hình tượng xinh đẹp như ngọc của Nguỵ Quân, mặc dù hắn là địch, nhóm tông lão hoàng thất cũng thừa nhận Nguỵ Quân thật sự phát ra một loại mị lực làm người khác thán phục từ trong lòng.
“Nguỵ Quân, ngươi là một nhân tài. Nếu ngươi dùng tài cán đề hoàng tộc sử dụng, ngươi có thể trở thành hiền thần lưu danh sử sách. Chúng ta cũng không muốn giết ngươi.”
Một lão gia gia râu trắng bệch chân thành mở miệng, giọng điệu và vẻ mặt mười phần chân thật, không có chút dấu hiệu giả bộ.
Lời này của hắn cũng là nói thật.
Ai cũng biết giờ phút này Nguỵ Quân đã có uy vọng trong triều và dân gian.
Nếu có thể chiêu hàng hắn, hoàng thất cũng không ngốc đến mức giết hắn.
Chẳng qua, hoàng thất cũng biết loại hy vọng này rất nhỏ.
Quả nhiên.
Nguỵ Quân ngửa mặt lên trời cười to.
“Mặc dù làm một hiền thần lưu danh sử xanh, thì có thể thế nào? Vẫn là để các ngươi độc chiếm cung phụng của thiên hạ mà thôi. Cũng chỉ là một vòng luân hồi.”
“Thứ mà trong sách sử gọi là thịnh thế, là một triều đại thế nào, dân chúng tầng dưới chót có thể ăn no mặc ấm rồi?”
“Ta muốn một thế giới mới thay trời lệch đất, các ngươi không chết thì tân thế giới không đến được.”
“Giết ta đi, các ngươi không giết ta, ngày sau ta sẽ giết các ngươi. Giữa chúng ta chính là quan hệ không chết không ngừng.”
Nguỵ Quân hoàn toàn đặt tất cả mâu thuẫn của bọn họ ra bên ngoài.
Lúc trước Liên minh người tu chân là một toà đại sơn đặt trên đầu dân chúng Đại Càn.
Nhưng hoàng tộc Đại Càn, đồng dạng cũng là một toà đại sơn.
Đại Càn muốn tốt hơn, sớm muộn gì cũng phải ra tay với bọn họ.