Nguỵ Quân (3)
Nghe được Nguỵ Quân nói như vậy, một trưởng thượng hoàng tộc hừ lạnh rồi nói: “Gian ngoan mất linh, không biết cảm ơn. Quả nhiên là một kẻ ngông cuồng không biết trời cao đất rộng.”
Nguỵ Quân cười lạnh nói: “Không biết cảm ơn? Các ngươi là những đệ tử hoàng thất vì sinh ở hoàng gia, nên từ nhỏ không cần lao động, hưởng thụ cung phụng của dân chúng cả nước.”
“Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh một vạn. Từ khi Đại Càn lập quốc đến bây giờ, đệ tử tôn thất Đại Càn có hơn trăm vạn người.”
“Hơn trăm vạn người này không cần giao nộp thuế má, lại có thể muốn dân chúng bình dân nộp thuế. Dựa vào trên người dân chúng cả nước, hút mồ hôi nước mắt của nhân dân.”
“Chúng ta lại cần cảm tạ các ngươi?”
“Ta nhổ vào.”
“Một đám không biết gọi là thứ gì, các ngươi mới chính là sâu mọt, các ngươi mới là ngươi nên biết ơn.”
“Các ngươi không giết ta, ta sẽ để cho dân chúng toàn bộ Đại Càn biết được chân diện mục của các ngươi, thấy rõ được khuôn mặt của các ngươi.”
“Đại Càn là thiên hạ bách tính Đại Càn, không phải một nhà một họ Đại Càn các ngươi.”
“Trời của Đại Càn, nên đổi rồi!”
Chính đạo quang, chói mắt như thế ở giữa bầu trời đêm hoàng cung.
Chói mắt đến mức làm cho những trưởng thượng hoàng thất này cảm nhận thấy yêu ma quỷ quái không còn chỗ ẩn thân.
Bọn họ thực muốn phản bác lời nói của Nguỵ Quân.
Nhưng bọn họ biết, phản bác cũng chỉ là già mồm át lẽ phải.
Nhất là khi nhìn thấy Nguỵ Quân tâm chí kiên định khai hoả toàn bộ hoả lực, thánh quang vờn quanh. Bọn họ càng thêm không dám dễ dàng phản bác.
Nho gia giương thương múa kiếm, có lực sát thương thực lớn.
Thật lâu sau mới có người âu sầu thở dài, rồi nói:”"Nếu không thể thuyết phục, không để cho ta sử dụng, vậy chỉ có thể giết.”
“Nguỵ Quân, thực đáng tiếc, ngươi là một đại vĩ nhân, chỉ là sinh không gặp thời.”
“Động thủ đi, đưa hắn đi gặp Diêm Vương thôi.”
Nguỵ Quân vui mừng quá đỗi.
Mau tới.
Bản Thiên Đế cũng muốn nhanh chết đây.
Mau ra tay giết ta.
Nguỵ Quân có thể cảm ứng được, bốn phía Hồng Môn yến có rất nhiều cao thủ mai phục.
Mà ở giữa hoàng cung, cũng có một loại khí thế khó nói đang sống dậy.
Nếu hắn muốn khai hoả toàn bộ hoả lực, đương nhiên cũng không có khả năng tạo thành nguy hiểm gì quá lớn với hắn.
Nhưng nếu chỉ triển hiện thực lực nên có của cấp bậc Bán Thánh, vậy hoàng thất khẳng định có thể giết hắn.
Một khi đã như vậy, Nguỵ Quân đương nhiên chọn vế phía sau.
Hôm nay, rốt cuộc cũng chết chắc rồi.
Trên mặt Nguỵ Quân hiện lên tươi cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Tốt lắm, không uổng công hắn viết ba trăm chín mươi bảy bài phát biểu trở lại của Thiên Đế.
Đến cuối cũng cũng có chỗ dùng.
Ngay tại một khắc trước khi đánh giáp lá cà.
“Ta xem ai dám động Nguỵ Quân.”
Một bóng hình mờ ảo nháy mắt xuất hiện bên người Nguỵ Quân.
Kéo toàn bộ lực chú ý của Nguỵ Quân lên trên người hắn.
Ma Quân!
Nhìn thấy Ma Quân xuất hiện, nhóm tông lão hoàng tộc kinh hồn tập thể.
“Ma Quân?”
“Không thể nào, không phải Ma Quân đi Yêu đình sao?”
“Chẳng lẽ…?”
“Không, tuyệt đối không có khả năng.”
“Cho dù Yêu Hoàng bại, cũng không nên bại nhanh như vậy.”
…
Nhóm tông lão hoàng thất kinh ngạc.
Bọn họ không biết đến tột cùng sao Ma Quân lại xuất hiện ở đây.
Vị khách không mời mà đến này, hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Nhưng giờ phút này tên đã lên dây, không thể không bắn.
“Ma Quân, giờ phút này ngươi là kẻ bị thương, xác định muốn đối địch cùng Đại Càn chúng ta?”
Uy hiếp của nhóm tông lão hoàng tộc hiển nhiên có chút sắc lệ nội nhiễm.
Nhưng Nguỵ Quân khuyên bảo lại mười phần chân thành.
Đối với sự xuất hiện của Ma Quân, so với nhóm tông lão hoàng thất, Nguỵ Quân càng tuyệt vọng.
Hắn cũng ngơ rồi.
Sao Ma Quân lại đến đây?
Không phải nàng đi Yêu đình sao?
Hồ Vương không phải nói sẽ vây khốn Ma Quân sao?
Hồ Vương chết tiệt.
Ngươi không thể giúp lực một lần sao?
Giờ khắc này Nguỵ Quân sâu sắc cảm nhận được lực sát thương của đại đội trưởng vận chuyển Hồ Vương.
Vận chuyển nhiều, cũng không phải là chuyện tốt.
Không chỉ hố yêu của mình mình, ngay cả hắn cũng hố.
Nhưng nghe được Nguỵ Quân nói như vậy, trong lòng Đại Hoàng tử lại cười nở hoa.
Nguỵ huynh, không cần cảm tạ ta.
Tất cả chuyện này đương nhiên là sắp xếp của ta. Đương nhiên, di nương cũng giúp sức rất lớn.
Sở dĩ không nói cho ngươi, chính là muốn cho ngươi một ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Hiện tại Đại Hoàng tử thực vui mừng.
Mục đích đã đạt thành hoàn mỹ.
Mà lúc này chỉ có Nguỵ Quân kinh không có hỉ khó chịu.
“Ma Quân, ngươi hãy nghe ta nói, ngàn vạn không cần liều mạng vì ta. Nội tình hoàng thất thật sự rất mạnh, ngươi hiện tại không phải trạng thái đỉnh phong, cứng đối cứng cùng bọn họ, ngươi sẽ có nguy hiểm, thậm chí sẽ chết. Ngươi hiểu biết ta là dạng người gì, ta tuyệt đối không muốn có người vì ta mà bị thương tổn.”
Nguỵ Quân lời nói khẩn thiết, giọng điệu chân thành.
Mặc cho ai cũng không thể hoài nghi thành ý của Nguỵ Quân.
Bọn họ động dung.
Mà Nguỵ Quân rất muốn khóc.
Ma Quân thật có cơ hội cứu hắn đi.
Chẳng sợ nơi này là hoàng cung.
MMP, Hồ Vương phá hư đại sự của ta.
Hắn chỉ hi vọng mình có thể khuyên Ma Quân đi.
Đáng tiếc, mèo sủng vật lúc này lựa chọn cự tuyệt.
“Nguỵ Quân, ngươi còn nhớ rõ thời điểm chúng ta gặp nhau không?” Ma Quân cười hỏi.
Nguỵ Quân gật gật đầu.
Khi đó hắn đoán được thân phận của Ma Quân, thật hưng phấn. Cao hứng thu dưỡng Ma Quân, sau đó chờ Nữ thần tử vong đến cửa tìm hắn.
Đáng tiếc, âm kém dương sai, sắp thành lại bại.