Nguỵ Quân (4)
Nguỵ Quân đến bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy cực kỳ tiếc nuối như trước.
Mà khoé miệng Ma Quân lại dấy lên một chút tươi cười ấm áp.
“Thời điểm lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, thực lực của ngươi còn rất yếu. Mà ta là cái thế Ma Quân bị thượng giới đuổi giết. Ta nói cho ngươi, cứu ta chẳng khác nào đối địch cùng chúng thần, sẽ chết. Ngươi cười nói với ta, chết thì chết thôi, có gì e ngại?”
“Ta cả đời tung hoành vô địch, nhìn thấu thế gian tàn khốc và tiên thần dối trá. Thẳng đến lúc gặp ngươi mới biết thế gian này thật sự có anh hùng thấy chết không sờn.”
“Nguỵ Quân, ngươi vì cứu ta, không tiếc đối địch cùng chư thần.”
“Hôm nay chỉ là vài lão tặc mà thôi, có chút nội tình thì thế nào? Cùng lắm ta bỏ một cái mạng, giết sạch tất cả bọn họ.”
“Không cần lo lắng cho an nguy của ta. Có ta ở đây, chúng ta đều sẽ bình an vô sự.”
Ma Quân nói xong lời cuối cùng, khí phách tung hoàng: “Các ngươi có thể đi lên tìm chết rồi.”
Nhóm tông lão hoàng thất đang mắng trong lòng.
Nguỵ Quân so với bọn họ còn mắng lợi hại hơn.
Hắn thiếu chút nữa quỳ với Ma Quân.
Ngươi là một con mèo sủng vật, bán manh (đáng yêu) là được rồi.
Không cho ngươi cứu chủ nhân.
Đi nhầm sân khấu rồi ngươi có biết không?
Khó chấp nhận, quá khó chấp nhận rồi.
Nhưng Nguỵ Quân không bỏ cuộc.
Bởi vì Nguỵ Quân thấy đuọc, nội tình hoàng thất bắt đầu sống dậy.
Hoàng thất Đại Càn, thật sự có chút này nọ.
Bọn họ muốn giết Ma Quân đúng thật là rất khó.
Nhưng nếu muốn vây khốn Ma Quân, hẳn không khó lắm.
Sau đó, bọn họ chỉ cần chờ vây khốn xong Ma Quân, lại giết chết mình. Vậy tất cả kế hoạch vẫn ổn.
Nguỵ Quân an bài kịch bản tốt cho đám gia hoả hoàng thất này.
Nhóm người này cũng thật sự dựa theo kịch bản Nguỵ Quân sắp xếp.
Trên không hoàng cung, một sơn hà đại ấn xuất hiện giữa không gian trống rỗng. Bên trên trên gắt kết núi sông biển hồ, tràn ngập nhân đạo lực.
Ngay sau đó, sơn hà đại ấn này trực tiếp bao phủ Ma Quân ở bên trong.
“Đỉnh phong Ma Quân, chúng ta không thể trêu vào ngươi. Nhưng ngươi hiện chỉ là một Ma Quân bị thương, vị tất có thể đối kháng thương tổn của nhân đạo lực, và tàn phá của quốc vận Đại Càn.”
Một trưởng lão hoàng thất cười lạnh nói: “Ma Quân, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào. Một khi đã như vậy, thì không cần đi nữa. chôn cùng Nguỵ Quân đi. Thiêu đốt quốc vận, luyện hoá.”
Đồng tử Nguỵ Quân hơi co lại.
Hắn thật sự không ngờ, đám lão gia hoả này ngoan độc như vậy. Trực tiếp bắt đầu thiêu đốt quốc vận.
Loại đồ như quốc vận, một khi thiêu đốt thì muốn tích góp lại từng tí một không hề dễ dàng.
Ma Quân một khi bị quốc vận tàn phá, chẳng khác nào lâm vào trong cọ rửa của nhân đạo hồng lưu. Sẽ kết xuống nhân quả báo ứng khôn cùng.
Ma Quân hiện tại, thật đúng sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng, cũng may Ma Quân khẳng định còn có thể chống đỡ khoảng ba giây. Hơn nữa bản thể của Ma Quân là cửu mệnh miêu yêu. Nàng có chín cái mạng. Mặc dù có chết cũng không hoàn toàn chết đi.
Càng quan trọng hơn là, sau khi vây khốn Ma Quân, nhóm tông lão hoàng thất lại một lần nữa đặt Ma Quân trên người Nguỵ Quân.
Ma Quân rất khó gặp nguy hiểm đến tính mạng trước hắn.
“Tốc chiến tốc thắng đi. Vận dụng Giám Thiên Kính, trực tiếp chế trụ Nguỵ Quân, giết chết tại chỗ. Không để điều gì bất ngờ xuất hiện nữa.”
Nhóm tông lão không muốn lại lãng phí võ mồm.
Trực tiếp đưa ra tuyên án tử hình cho Nguỵ Quân.
Trong lòng Nguỵ Quân vui vẻ.
Giám Thiên Kính dưới sự sử dụng của hoàng thất bùng ra hoàn toàn hoả lực, uy lực tuyệt đối, không phải một Bán Thánh Nho gia có thể ngăn cản.
Dù sao đây cũng là thần khí trấn quốc.
Tuy hôm nay đã xảy ra bất ngờ là Ma Quân, nhưng tổng thể mà nói, tất cả vẫn nằm trong lòng bàn tay.
Tốt lắm.
Cái chết tuy đến trễ nhưng vẫn đến.
Cơm ngon không sợ muộn.
Nguỵ Quân chờ đợi thần quang của Giám Thiên Kính hàng lâm, một chút động tác tránh né cũng không có, trục tiếp bắt đầu phóng hải.
Lúc này đây, nhóm tông lão hoàng thất không làm Nguỵ Quân thất vọng.
Thần khí Giám Thiên Kinh từng bước sống dậy, thức tỉnh sức mạnh to lớn khôn cùng, hơn nữa cuối cùng uẩn chế ra một kích kinh thế.
Một đạo quang này không có năm trăm năm pháp lực tuyệt đối không tiếp được.
Nhìn thấy một đạo thúc quang màu trắng manh tính huỷ diệt bay thẳng đến mình, Nguỵ Quân hoàn toàn buông bỏ phản kháng.
Giờ khắc này, Nguỵ Quân nghĩ tới một câu:
Ngươi tin tưởng có ánh sát không không?
Trong lòng Nguỵ Quân nói: “Lúc trước không tin, nhưng hiện tại tin.”
Dù sao, hắn lập tức sẽ chết trong luồng thúc quang này.
Khoé miệng hắn di động, thân thể kích động run run.
Lập tức.
Thiên Đế ta sẽ trở về.
Hắn rõ ràng ngửi được khí tức tử vong.
Sắp rồi.
Chỉ còn nửa giây, hắn sẽ đi lên đỉnh phong cuộc đời.
Nguỵ Quân nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghênh đón vinh quang Thiên Đế sống lại.
Nhưng mà…
Hắn đợi một giây, hai giây, ba giây, vẫn không có phản ứng.
Hơn nữa, hình như hắn không chết.
Tình huống gì thế?
Đã xảy ra chuyện gì?
Nguỵ Quân mê mang mở hai mắt.
Sau đó, Nguỵ Quân lập tức thấy được một bóng người cao lớn, giống như thần hộ mệnh đứng trước người hắn. Thay hắn chặn đạo quang vừa rồi.
Trên người người này tản mát ra khi tức cường thế bá đạo không ai bì nổi.
Tuyệt đối là cường giả đứng đầu nhân gian.
Bóng lưng này sao nhìn quen mắt đến vậy?
Đợi một chút…
Nguỵ Quân đột nhiên nhận ra thân phận người này.
Mà Càn đế lúc này cũng quay đầu, mỉm cười với Nguỵ Quân.