Hôm Nay Lại Là Một Ngày Bị Ám Sát (1)
Tuy khoé miệng đang chảy máu, nhưng Càn đế không chút để ý, chỉ an ủi nói: “Nguỵ Quân, không phải sợ, cũng không cần kích động. Trẫm tới cứu ngươi.”
Thân thể Nguỵ Quân bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Hốc mắt cũng bắt đầu phiếm hồng.
Càn đế thấy Nguỵ Quân có phản ứng như thế, không khỏi hài lòng mãn ý.
Ngươi xem bộ dáng kích động của Nguỵ Quân.
Thực hiển nhiên, hiểm tử nhưng vẫn còn sống, làm cho Nguỵ Quân thực kích động. Nguỵ Quân tất nhiên đang cảm kích ân cứu mạng của hắn.
Lần này kiếm lớn rồi.
Càn đế tự like cho mình.
Sau đó tiếp tục bắt đầu biểu diễn: “Các vị trưởng bối dòng họ, các ngươi hồ đồ rồi. Nguỵ Quân là trung thần kiệt xuất vì nước vì dân, các ngươi thế mà lại định xử lý tuyệt tình như thế, các ngươi còn là người sao?”
Càn đế nói tới đây, vô cùng đau đớn: “Người không thể, ít nhất cũng không nên như vậy.”
Thấy nhóm tông lão hoàng thất trợn mắt há mồm, có người theo bản năng đã tính mở miệng nói chuyện. Càn đế lại trực tiếp vung tay, không cho nhóm tông lão có cơ hội nói, tiếp tục: “Không cần lãng phí võ mồm, trẫm chỉ có một câu – mạng của Nguỵ Quân, trẫm bảo toàn rồi. Muốn tính mạng của Nguỵ Quân cũng chỉ có thể bước qua thi thể của trẫm đã.”
Thân thể Nguỵ Quân càng run lợi hại hơn.
Càn đế hoàn toàn hiểu lầm ý tứ của Nguỵ Quân.
Nhìn thấy Nguỵ Quân cảm động như thế, Càn đế càng thêm ôn nhu tươi cười, hơi có chút tự hào nói: “Nguỵ Quân, có phải ngươi cảm thấy rất kỳ quái? Trẫm hôm nay nói cho ngươi, trẫm không phải là một quả hồng mềm. Vì cứu ngươi, trẫm cũng có thể cứng rắn lên!”
Cái gì kêu hoàng ân mênh mông cuồn cuộn?
Chiến thuật của Hoàng đế ở phía sau.
Trong đầu Nguỵ Quân ông một tiếng.
Giờ khắc này, Nguỵ Quân rõ ràng ý thức được một sự kiện:
Hắn cần chuẩn bị bài phát biểu ba trăm chín mươi tám rồi!
“Nguỵ Quân, có phải ngươi cảm thấy rất kỳ quái? Trẫm hôm nay nói cho ngươi, trẫm không phải là một quả trứng mềm. Vì cứu ngươi, trẫm cũng có thể cứng rắn lên!”
Bên tai Nguỵ Quân không ngừng vang lên lời nói hùng hồn của Càn đế.
Cùng với khí thế không ngừng kéo lên trên người Càn đế.
Có một nói một, Càn đế thời khắc này, dáng lưng thẳng tắp, nhìn qua thật sự tràn ngập khí phái nam nhi. Còn là dạng bá đạo tổng tài.
Càn đế đột nhiên cứng rắn, làm cho người ta thấy được sự cường đại của hắn.
Nhưng mà Nguỵ Quân thầm nghĩ muốn một quyền đánh chết hắn.
Ngươi là cái đồ Càn đế trời giết, thời điểm nên cứng rắn thì không cứng rắn. Thời điểm không nên cứng lại cứng.
Bản Thiên Đế thật vất vả mới cách cái chết gần như vậy…
Nếu ngươi làm chậm trễ bản Thiên Đế tìm chết, không chỉ đời này của ngươi xong rồi, mà kiếp sau cũng xong rồi.
Trong lòng Nguỵ Quân không ngừng ân cần thăm hỏi người nhà Càn đế.
Mà Càn đế đột nhiên xuất hiện, cũng làm cho nhóm tông lão hoàng thất ngây ngốc.
Nếu nói Ma Quân xuất hiện, bọn họ còn có thể lý giải.
Nhưng Càn đế lại là vì cái gì?
Càn đế rõ ràng là người trong hoàng thất, hắn và Nguỵ Quân không chung đường mà.
Một trưởng thượng không nhịn được nghi vấn trong lòng, trực tiếp hỏi: “Ngươi muốn bảo kê Nguỵ Quân?”
“Đúng vậy.”
“Vì cái gì?”
"Gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ."
Càn đề xả một cái lý do ngay đến kẻ ngốc cũng không lừa được.
Trưởng thượng giận dữ: "Nói tiếng người."
Càn đế cũng nổi giận.
Trẫm không dám trêu chọc Quốc sư, bởi vì sau lưng Quốc sư là Trường Sinh tông, sau lưng Trường Sinh tông là Liên minh người tu chân, hắn không thể trêu vào.
Trẫm không dám trêu chọc Ngụy Quân, bởi vì Nguỵ Quân có được hy vọng cực cao của mọi người bên trong triều chính. Một khi ra tay với Nguỵ Quân, dễ dàng dẫn đến triều chính rung chuyển. Hậu quả này hắn không thể gánh nổi.
Nhưng ngươi là một lão hủ lậu của hoàng thất, ở trước mặt trẫm giả vờ bức bách cái gì?
Trẫm tuy kinh sợ, nhưng cũng phân đối tượng.
Càn đế chỉ kinh sợ trước mặt người có khả năng mang đến nguy hiểm cho hắn.
Nhưng đối mặt với hậu đài lớn nhất chính là hoàng thất trưởng thượng, Càn đế không nói hai lời, trực tiếp đánh một bạt tai ra.
Ngay sau đó, trưởng thượng vừa rồi bảo hắn “Nói tiếng người” đã bị hắn nắm trong tay.
“Trẫm đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, phải học cúi đầu, khiêm tốn. Các ngươi đều quên những thứ này rồi? Vừa hay, ta tự mình dạy các ngươi một khoá.”
Ở trước mặt bao người, Càn đế trực tiếp một cước đá phế đan điền của tên trưởng thượng này.
Trưởng thượng từ nay về sau sẽ hoàn toàn trở thành người thường.
Toàn bộ quá trình lưu loát rõ ràng, một đoàn soái khí.
Nhóm hoàng thất trưởng thượng quả thực nhìn Hoàng đế với cặp mắt khác xưa.
Phế vật Hoàng đế này, thế mà còn có loại thực lực này?
Mà Nguỵ Quân nhìn càng muốn giết người.
Ngươi mẹ nó lúc trước đi đâu?
Hiện tại sao lại cứng rắn lên?
“Bệ…Thái Thượng Hoàng, ngươi điên rồi sao?”
Càn đế hoa lệ xoay người, sáng mù mắt nhóm tông lão.
Nhóm trưởng thượng cũng không muốn tin tưởng một tên phế vật có thể thay đổi hoàn toàn như thế.
Một chút cũng không khoa học.
Nhưng sự thật đã xảy ra như thế.
Càn đế trầm giọng nói: “Các ngươi mới điên rồi, lại dám giết Nguỵ Quân. Các ngươi biết hậu quả sau khi Nguỵ Quân chết sao?”
“Sẽ không có bất cứ hậu quả gì.” Một trưởng thượng tóc bạc cười lạnh nói: “Đại Càn rời khỏi ai cũng đều không thay đổi, không có gì khác nhau.”
"Ngu xuẩn, vô tri, ngây thơ."
Thanh âm Càn đế ngày càng cao.
Hắn nhập diễn rồi.
“Đại Càn rời khỏi ai cũng đều không xoay chuyển? Không có gì khác nhau? Loại lời nói này quả thật vô tri.”