Hôm Nay Lại Là Một Ngày Bị Ám Sát (2)
“Nguỵ Quân vì quốc vì dân, đều đã lập được đại công. Hắn vì Đại Càn lập công, hắn vì quốc gia chảy máu. Hắn nhận được kính yêu sâu sắc của cả nước.”
“Các ngươi muốn giết Nguỵ Quân, chẳng khác nào tuyệt lòng của dân chúng Đại Càn.”
"Dân chúng tính là cái rắm gì."
Nhóm tông lão hoàng thất rõ ràng diễn cũng không diễn.
“Một đám chân đất, có thể nhấc lên sóng gió lớn gì? Còn không phải cường giả vi tôn, ai thắng thì bọn họ nghe người đó? Cũng chỉ có kẻ ngóc như Nguỵ Quân mới cho rằng đám chân đất kia có lực lượng gì. Thái Thượng Hoàng ngươi tin sao?”
Càn đế: ". . ."
Giảng đạo lý thật ra hắn cũng không thể nào tin được.
Dù sao trong lòng người thượng vị đều rõ ràng, lịch sử chân chính là người có được thiên hạ thì được lòng dân. Mà không phải có được nhân tâm thì được thiên hạ.
Tinh anh chính trị, là chế độ thể chế từ trước tới nay của Đại Càn.
Loại quan niệm này của Càn đề đã xâm nhập cốt tuỷ.
Nhưng Càn đế không phụ hoạ nhóm tông lão, mà tiếp tục cười lạnh nói: “Ngay cả khi các ngươi không cần cái nhìn từ dân chúng Đại Càn, vậy cái nhìn của đại thần triều đình thì sao? Ngay cả Nguỵ Quân cũng dám giết, các ngươi còn ai không dám giết? Các ngươi muốn huyết tẩy triều đình sao?”
“Chúng ta đã đàm phán tốt cùng Nho gia, đệ tử Nho gia sẽ tiếp nhận vị trí trống của Nguỵ đảng, tuyệt đối sẽ không để cho triều cục Đại Càn sinh loạn.”
Càn đế giận đến mức cười: “Đàm phán tốt cùng Nho gia? Thật sự không biết trời cao đất rộng. Ngươi dựa vào cái gì mà đàm phán tốt cùng Nho gia? Trẫm sao lại không biết chuyện này?”
“Mặt khắc, các ngươi thật sự cho rằng Nho gia sẽ để các ngươi tuỳ ý bài bố?”
“Năm đó hoàng huynh cố gắng rất nhiều công sức, mới có thể đuổi Nho gia ra khỏi triều đình? Các ngươi đã quên nguồn quên gốc rồi sao. Lúc này mới qua bao lâu, thế mà dám ngỗ nghịch hoàng huynh.”
"Thật sự là đáng chết.”
“Cùng với việc để Nho gia nắm Đại Càn trong tay, còn không bằng để Nguỵ Quân đến. Ít nhất trẫm càng tin tưởng tác phong của Nguỵ Quân.”
Giờ khắc này, Càn đế chân thành.
Hắn cũng lựa chọn quên rồi. Thật ra mời Nho gia một lần nữa trở về triều đính chiếm cứ thế lực một phương căn bản không phải là ý tưởng của nhóm tông lão hoàng thất, mà là hắn.
Không chỉ Càn đế lựa chọn quên, nhóm tông lão hoàng thất cũng không phản ứng lại.
Bọn họ làm gì biết trị quốc?
Chẳng qua đều là một đám lão già đã nằm nửa thân xuống đất.
Thực lực mạnh về thực lực mạnh, Lang Gia bảng (lyb) cũng về Lang Gia bảng (lyb), nhưng người thông minh, cường giả và cai trị quốc gia trước giờ không phải là một chuyện giống nhau.
Gia Tĩnh có thuật quyền mưu cũng coi như có thể xếp hàng đầu các đời lịch đại đế vương, nhưng hắn cai trị Đại Minh một năm này còn nát hơn một năm trước.
Nhóm tông lão hoàng thất này cũng không khác lắm.
Hầu như đều là người thông minh, nhưng bọn họ thông minh trên phương diện tu luyện, phương diện phụ nữ, không phải ở phương diện trị quốc.
Kế hoạch và biểu đồ phát triển lâu dài của quốc gia cần có như thế nào giúp dân chúng Đại Càn có cuộc sống càng tốt đẹp. Điểm ấy bọn họ lại không biết gì cả.
Cho nên bọn họ rõ ràng không tranh cãi cùng Càn đế, trực tiếp cháy nhà ra mặt chuột: “Không cần cùng hắn nói lời thừa. Hiện nay hắn chỉ là một cái Thái Thượng Hoàng mà thôi. Khống chế được hắn, giết chết Nguỵ Quân trước rồi nói sau.”
Nguỵ Quân cho nhóm tông lão hoàng thất một like.
Chỉ số thông minh vẫn còn, thật không dễ dàng, không quên sơ tâm.
Nhưng Càn đế lại một lần nữa nhảy ra, đánh gãy vui sướng của Nguỵ Quân:
“Ta xem ai dám động vào một cọng tóc của Nguỵ Quân?”
Càn đế giống như một anh hùng cái thế, cưỡi tường vân ngũ sắc từ trên trời giáng xuống, chỉ vì cứu vớt tính mạng Nguỵ Quân.
“Trẫm nói, trẫm nhất định phải bảo hộ Nguỵ Quân chu toàn. Muốn gây phiền toái cho Nguỵ Quân, trước hết bước qua thi thể của trẫm. Hoặc là trẫm trước tiễn các ngươi đi gặp Diêm Vương.”
Thanh âm Càn đế rất lạnh, tràn ngập ý tứ cảnh cáo.
Hắn nói đều là lời nói thật.
Nhưng mà vì bày ra sát cục hôm nay, hoàng thất trước đó đã trả giá rất nhiều cố gắng, cũng trả giá rất nhiều lợi thế.
Hiện tại kêu dừng, bọn họ khẳng định sẽ không chịu.
Cho nên, mặc dù là Càn đế ngăn cản, bọn họ cũng không muốn dừng.
“Nói lời thừa nhiều, ngươi đã không còn là bệ hạ rồi.”
Nhóm tông lão hoàng thất nhìn về phía Đại Hoàng tử.
Dùng ánh mắt ý bảo Đại Hoàng tử trấn áp Càn đế.
Dù sao sau khi Đại Hoàng tử trở thành Hoàng đế, trong tay cũng có được quyền binh của Hoàng đế.
Từ lý luận mà nói, Đại Hoàng tử có thể trực tiếp đối kháng cùng Càn đế, thậm chí còn hơn.
Nhưng Đại Hoàng tử liên tục xua tay nói: “Các vị trưởng bối, dù sao cũng là phụ hoàng của ta. Các ngươi cũng không thể bức ta động thủ với phụ thân mình chứ? Đó là đại bất hiếu.”
Hơn nữa, hiện tại rõ ràng Càn đế đang giúp đỡ Nguỵ Quân.
Hắn ủng hộ Càn đế còn không kịp, càng đừng nói là đối địch cùng Càn đế.
Lý do Đại Hoàng tử đưa ra có lý, nhóm tông lão hoàng thất cũng không còn cách nào, chỉ có thể nhận mệnh, tự mình đi đối phó Càn đế.
“Làm sự sỉ nhục của hoàng thất Đại Càn, ta không tin hắn có thể có bao nhiêu lợi hại.”
“Mọi người cùng tiến lên."
“Vây khốn hắn là được, người chúng ta muốn giết là Nguỵ Quân.”
Thẳng đến giờ phút này, nhóm tông lão hoàng thất vẫn không quên sơ tâm như cũ.
Nguỵ Quân cho bọn hắn năm sao khen ngợi.
Sau đó cho Càn đế một đánh giá tệ, âm điểm.