Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1255 - Chương 1255. Hôm Nay Lại Là Một Ngày Bị Ám Sát (3)

Chương 1255. Hôm Nay Lại Là Một Ngày Bị Ám Sát (3) Chương 1255. Hôm Nay Lại Là Một Ngày Bị Ám Sát (3)

Hôm Nay Lại Là Một Ngày Bị Ám Sát (3)

Càn đế ở trước mặt Nguỵ Quân, tự dùng thân thể nghiệm chứng với Nguỵ Quân một việc.

Bên ngoài vẫn luôn đồn đãi Hoàng đế Đại Càn ở trong hoàng cung có thể được gia tăng thực lực, thậm chí không sợ tiên thần chân chính.

Rất nhiều người đều nghĩ đây là chém gió.

Nhưng Nguỵ Quân có thể dùng thực lực chứng minh, chuyện này là sự thực, không phải tung tin vịt.

Hắn đã tận mắt chứng kiến.

Càn đế trâu bò đến vỡ trời, thế mà lấy sức lực một người, suýt chút nữa quét ngang cao thủ hoàng thất.

Chờ Ma Quân giãy thoát khỏi khống chế của Sơn Hà ấn, đã thấy một màn như thế này.

Ma Quân cũng kinh ngạc rồi.

“Tiểu Hoàng đế này thực lực không tồi. Thực lực hiện tại hắn bày ra không sai biệt lắm với Đao Thần lúc trước. Nhưng có ưu thế sân nhà, ở hoàng cung đến ta cũng không xác định có thể giết hắn.”

Đao Thần lúc trước, hầu như tập hợp toàn bộ người tu hành của Liên minh người tu chân, còn đánh lén. Trước đó bày ra rất nhiều mưu kế, cuối cùng mới đồ thần thành công.

Ma Quân đánh giá thực lực hiện tại của Càn đế ngang với Đao Thần lúc trước. Tuyệt đối là một khen ngợi rất lớn đối với Càn đế.

Chuyện này nói rõ ở hoàng cung, mượn dùng lợi thế sân nhà, Càn đế thậm chí có hi vọng một mình đấu với toàn bộ người tu hành của Liên minh người tu chân.

Đương nhiên, đánh thắng hay không lại là một chuyện khác.

Nhưng cũng rất khó thua.

Ma Quân trừng mắt nhìn, nghi hoặc hỏi: “Hắn mạnh như vậy, lúc trước luôn sợ cái gì? Có bệnh sao?”

Càn đế vốn thần khí mười phần không ai bì nổi, sau khi nghe được đánh giá của Ma Quân, nháy mắt có chút ủ rũ.

Nhưng ai bảo trào phúng hắn là Ma Quân chứ.

Đối mặt với đám lão hủ lậu hoàng thất, hắn dám cứng rắn.

Bởi vì Càn đế biết những người này hắn ức hiếp được.

Hắn cũng là người trong hoàng thất, vẫn là Thái Thượng Hoàng.

Hoàng cung to như vậy, trừ phi Đại Hoàng tử dám quân pháp bất vị thân, liên hợp những người khác cùng nhau thanh tiễu hắn.

Nếu không hắn chính là vô địch.

Những người khác trong hoàng thất rất khó là đối thủ của hắn khi ở trong hoàng cung.

Cho nên Càn đế một chút cũng không sợ.

Nhưng mà Ma Quân… Hắn không sợ không được.

Chiến tích của Ma Quân rất hung hãn.

Hoàng đế bị giết chết cũng chỉ đủ nhét đầy cái sọt.

Trong đó hắn cũng không biết mình được tính là người thứ mấy.

Cho nên cần nhẫn vẫn phải nhẫn.

Nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn.

Nhưng nghi ngờ của Ma Quân với hắn, Càn đế vẫn giải thích một chút:

“Ma Quân, trẫm đó là đang đánh một ván cờ lớn.”

“Đánh một ván cờ lớn?” Ma Quân trừng mắt nhìn: “Ngươi chính là đại kỳ đảng Nguỵ Quân nói?”

“Đại kỳ đảng là gì?”

Càn đế nghe không hiểu ý của Ma Quân.

Nguỵ Quân ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Đại kỳ đảng xem thế giời này như một bàn cờ siêu cấp lớn. Bọn họ cho rằng Đại Càn, Yêu đình, Liên minh người tu chân và Tây đại lục cùng những thế lực lớn nhỏ đang kịch liệt rượt đuổi nhau trên bàn cờ. Đối với chuyện nhìn không hiểu, đại kỳ đảng thích dùng “XX đang hạ xuống nước cờ lớn” để giải thích. Đối với chuyện ra vẻ vừa xem đã hiểu hoặc chuyện này không là gì, bọn họ cũng có luận điệu như vậy.”

Càn đế: “…”

Hắn cảm giác Nguỵ Quân đang châm chọc chắn, nhưng hắn chuyển hướng nghĩ có lẽ do bản thân suy nghĩ nhiều.

Mình vừa cứu mạng Nguỵ Quân, Nguỵ Quân sao có khả năng châm chọc hắn được?

Nguỵ Quân hẳn phải cảm kích hắn mới đúng.

Cho nên Càn đế trực tiếp lướt qua nội dung của “Đại kỳ đảng”, cười nói với Nguỵ Quân: “Nguỵ Quân, chúc mừng ngươi, hôm nay bình an vô sự rồi.”

Nguỵ Quân: “…”

Vì sao hốc mẳt của ta lại ứa nước mắt ra nhỉ?

Bởi vì bản Thiên Đế không chết được.

Hôm nay lại là một ngày bị hố.

Nguỵ Quân tới tâm giết người cũng có rồi.

Càn đế lại vui đến nở hoa.

Từ nay về sau, hắn đã là ân nhân cứu mạng của Nguỵ Quân.

Quân tử hết sức chân thành như Nguỵ Quân, khẳng định sẽ liều chết báo đáp ân cứu mạng của mình.

Kể từ đó, trong lòng Càn đế nở hoa, cảm giác mình hôm nay quả thực kiếm lời rất lớn.

Nhìn thấy Nguỵ Quân phiếm hồng hốc mắt đong đầy nước mắt, trong lòng Càn đế cũng nháy mắt mềm mại xuống dưới, ôn thanh nói với Nguỵ Quân: “Nguỵ Quân không cần kích động, cũng không cần cảm kích. Trầm là Hoàng đế Đại Càn, hiện tại là Thái Thượng Hoàng, trẫm có nghĩa vụ cam đoan an toàn của ngươi. Cũng có nghĩa vụ cam đoan Đại Càn không bị phân liệt, bình an vô sự.”

“Hôm nay, ở nơi này, trẫm trịnh trọng nhắc lại một lần – bất luận kẻ nào cũng không được mưu hại Nguỵ đại nhân. Nếu không lần tới, ta thật sự sẽ hạ tử thủ.”

Nguỵ Quân: “…”

Muốn giết người.

Đồng dạng muốn giết người còn có nhóm tông lão hoàng thất.

Đại Hoàng tử sống chết mặc bây, Ma Quân đột nhiên giết đến. Quan trọng nhất là Càn đế ngang trời xuất thế, làm cho kế hoạc của bọn họ bị đả kích nghiêm trọng.

Nhưng bọn hắn vẫn không bỏ cuộc.

Càn khôn chưa định.

Ai nói bọn họ nhất định thua?

Ngoại trừ Yêu đình và Nho gia, hoàng thất bọn họ còn một minh hữu nữa.

Hơn nữa, minh hữu này mang đến một món thần khí – tuế nguyệt chung.

Bọn họ còn có hy vọng.

Cho nên, một trưởng thượng hoàng thất lớn tiếng nói: “Đạo hữu, thỉnh tuế nguyệt chung.”

Sức mạnh to lớn của thời gian là thứ không thể chống lại, cũng vô pháp tránh né.

Ba vị độ kiếp trưởng lão Trường Sinh tông hiện ra ở giữa sảnh.

Trong đó người dẫn đầu, cầm trong tay một quả chuông.

Chuông đón gió biến lớn.

Ngay sau đó, tiểu chuông biến thành Tuế nguyệt chung.

Bình Luận (0)
Comment