Hôm Nay Lại Là Một Ngày Bị Ám Sát (4)
Tiếng chuông du dương, năm tháng dài lâu.
Bên trong năm tháng, nở hoa kết quả.
Bên trong năm tháng, thương hải tang điền.
Quan trọng nhất là, bên trong năm tháng, Nguỵ Quân vẫn như cũ ở đó.
Trưởng lão hoàng thất vừa rồi sốt ruột thỉnh Tuế nguyệt chung, lúc này đã bụi về bụi, đất về đất.
“Đạo hữu, các ngươi…”
Nhóm tông lão hoàng thất không thể tin nhìn người tu hành Trường Sinh tông đột nhiên hạ sát thủ với bọn họ.
Trưởng lão Trường Sinh tông thản nhiên nói: “Thái Thượng Hoàng và Ma Quân liên thủ, đại cục đã định. Muốn trách, thì trách các ngươi không coi chừng Thái Thượng Hoàng. Chúng ta chỉ đứng ở phía kẻ thắng.”
Đương nhiên, đây là cách nói quan phương.
Nói lý ra, trưởng lão Trường Sinh tông truyền âm cho Nguỵ Quân: “Nguỵ đại nhân, thật ra bên trong Trường Sinh tông chúng ta, tông chủ Trần Già mãnh liệt chủ trương giết chết Chu Phân Phương, vì sư phụ hắn báo thù. Nhưng chúng ta kính nể cách làm người của Nguỵ đại nhân, cho nên tình nguyện ngỗ nghịch tông chủ cũng muốn cứu tính mạng ngài. Hoàn hảo, chúng ta đã làm được.”
Bọn họ đương nhiên muốn ban ân.
Hơn nữa muốn cực lực làm thấp giá trị của Trần Già.
Như vậy mới có thể phát triển Nguỵ Quân thành người của bọn họ.
Nguỵ Quân nghe rõ ràng rồi.
Hốc mắt hắn lại lần nữa phiếm hồng.
Vì sao trong mắt ta thường hàm chứa nước mắt?
Bởi vì ta yêu phiến thổ địa này sâu nặng sao?
Không, không phải.
Là vì bản Thiên Đế lại lần nữa bị hố rồi.
Hơn nữa, thế mà không chỉ một người.
Nghĩ đến đây, Nguỵ Quân ngửa mặt lên trời thở dài.
Bản Thiên Đế thật sự quá khó khăn.
Lần đâm sau lưng này của ngoại viện Trường Sinh tông, làm cho nhóm tông lão hoàng thất tuyệt vọng triệt để.
Dù sao thời điểm Càn Đế và Ma Quân đứng về phía Ngụy Quân, cũng chỉ có Trường Sinh tông ngoại viện là bọn họ chỉ có thể ỷ lại.
Chỉ cần ba trưởng lão của Trường Sinh tông phát huy tốt sức mạnh của thần khí Tuế nguyệt chung, vẫn có khả năng dưới sự bảo vệ của Ma Quân và Càn Đế giết chết được Ngụy Quân.
Độ khó khăn giữa người bảo vệ và người giết quá lớn rồi.
Nhưng mà ba người Trường Sinh tông cũng đứng về phía Ngụy Quân, lực chiến hai bên hoàn toàn nghiêng hẳn sang một bên.
Bọn họ không có phần thắng.
Dưới tình huống này, trận này không có cách đánh nào khác.
Nhóm tông lão rất khó chịu, thậm chí rất tuyệt vọng…
“Đây là chủ ý của tông chủ các ngươi sao? Tông chủ Trần Già sẽ không đồng ý để các ngươi làm như vậy. Các ngươi đây là ngỗ nghịch phạm thượng.”
Nhóm tông lão rống giận, làm Ngụy Quân muốn đen mặt.
Cái này mẹ nó thật đúng là ý tứ trong lòng Trần Già.
Các ngươi thế mà đặt hy vọng ký thác ở trên người Trần Già…
Tên Trần Già nằm vùng này cũng quá thành công rồi.
Nhưng thế mà trước đó Trần Già không nhắc nhở ta.
Ngụy Quân nghĩ đến đây, trong lòng lại thở dài.
Những kẻ đâm sau lưng có ở mọi nơi.
Bản Thiên Đế thật sự là quá khó khăn.
Trưởng lão Trường Sinh tông nghe tông lão hoàng thất nói như vậy, cười lạnh rồi đáp lại: “Ý của Trần Già? Không biết xấu hổ. Ở Trường Sinh tông chúng ta, tông chủ cũng phải lấy đại cục làm trọng.”
“Ngỗ nghịch phạm thượng. Phản rồi, phản rồi. Tông chủ Trần Già nhất định sẽ cho các ngươi đẹp mặt.”
Thời khắc này nhóm tông lão bắt đầu có cảm tình với Trần Già.
Bọn họ thậm chí muốn cho Trần Già một chút trợ giúp, giúp Trần Già vững gót chân ở Trường Sinh tông.
Nếu Trường Sinh tông có thể biến thành Nhất ngôn đường của Trần Già, chuyện hôm nay quả thật không thể phát triển thành như bây giờ.
Nhóm tông lão hoàng thất tin tưởng vững chắc điểm này.
Trưởng lão Trường Sinh tông tiếp tục cười lạnh: “Thật ra ngươi không ngốc. Biết Trần Già muốn giết Ngụy Quân, muốn giết Chu Phân Phương. Không sai, đây cũng là sự thật.”
Ngụy Quân: “…”
Không, đây không phải là sự thật.
Các ngươi đều bị Trần Già diễn lừa rồi.
Hắn một chút cũng không muốn giết ta. Hắn là trung thần đáng tin của Ngụy đảng.
Nhưng mấy tên gia hoả các ngươi là đang xảy ra chuyện gì?
Hoàng thất liên hệ với Trường sinh tông muốn giết ta, không phải nên là Trần Già tới cứu ta sao?
Như thế nào lại biến thành các ngươi?
Nằm vùng của Đại Càn cũng không bao gồm những người này.
Ngụy Quân không hiểu.
Trưởng lão Trường Sinh tông thay hắn giải đáp nghi hoặc: “Mấy tên tiểu nhân các ngươi, lấy tính mạng Chu Phân Phương để mua được Trần Già, muốn để Trường Sinh tông đứng về phía các ngươi. Đáng tiếc, Trường Sinh tông chúng ta cũng không có tầm nhìn hạn hẹp giống đám tiểu nhân các ngươi. Trần Già bị cừu hận che mờ hai mắt, đáp ứng yêu cầu của các ngươi. Lão phu không giống vậy.”
Dừng một chút. Trưởng lão Trường Sinh tông dùng ánh mắt tràn ngập cảm tình nhìn về phía Ngụy Quân rồi mong chờ nói: “Trưởng lão chúng ta nhất trí cho rằng, Đại Càn dưới sự dẫn dắt của Ngụy Quân mới có thực lực kết minh Trường Sinh tông với Đại Càn. Về phần những phế vật Hoàng tộc này? Ha ha. Đám nhãi không đủ tầm để mưu cùng! Bọn họ căn bản không có tư cách làm minh hữu với Trường Sinh tông.”
Nhóm tông lão hoàng thất giận dữ.
Ngụy Quân so với bọn hắn giận còn lợi hại hơn.
Mẹ nó.
Thế mà các ngươi còn chủ động.
Các ngươi đều là đầu óc heo sao?
Nhóm tông lão hoàng thất thay Ngụy Quân mắng ra một câu này:
“Các ngươi đều là óc heo sao? Nếu lần trước không có Ngụy Quân, Trường Sinh tông các ngươi có thể bồi thường cho Đại Càn nhiều tiền như vậy không? Rõ ràng là Ngụy Quân hố Trường Sinh tông các ngươi, hoàng thất chúng ta luôn giao hảo với các ngươi, các ngươi thế mà lại nguyện ý cùng Ngụy Quân hợp tác. Thật đúng là một đám tiện nhân.”