Ngụy Thổi Đàn (5)
“Vậy là được rồi.”
Ngụy Quân nghiêm nghị nói: “Đây là quan viên hiện tại mà Đại Càn cần, đây là quan viên dân chúng cần. Lục Ty trưởng, Thượng Quan thừa tướng, các ngươi không cần nhìn chằm chằm vào an nguy của ta, lại càng không cần thầm nghĩ đến mặt mũi mình. Suy nghĩ thực tế một chút, chúng ta vì sao mà đến với nhau? Vĩnh viễn không thể quên, chúng ta đến cùng là vì cái gì mà đồng lòng.”
Ngụy Quân nói xong, một cảm giác đột phá quên thuộc lại tới.
Làm màu phiêu lưu ghê gớm thiệt.
Ngụy Quân trong lòng than mệt.
Xác nhận Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm đều đã bị hắn thuyết phục, Ngụy Quân lựa chọn quyết đoán trốn chạy.
Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm hai mặt nhìn nhau.
Lúc lâu sau, Lục Khiêm cảm kích nói: “Thượng Quan thừa tướng, hiện tại ta có chút lý giải hoàng đế này.”
Thượng Quan thừa tướng yên lặng gật đầu.
Lục Khiêm tiếp tục nói: “Một khi có quyền lớn trong tay, quả thật có thể đề cao ra tâm cảnh thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Chúng ta lúc trước phản đối hoàng quyền có được quyền bính quá lớn. Nhưng khi chúng ta có được quyền sanh sát người khác trong tay, thì ra cùng ta phản đối với những người đó cũng không có gì khác nhau.”
Thượng Quan thừa tướng cười khổ một tiếng.
“Ta làm sao bình thường như thế? Ngụy đại nhân nói qua một câu--- Đồ long dũng dĩ, biến thành ác long. Hiện tại xem ra, quả là như thế.”
“Lúc trước Ngụy đại nhân ở “Phá Hiểu” còn nói qua một câu---Ta đến phản đối hoàng quyền, ai phản đối ta đâu?” Lục K hiêm nói: “Lúc trước thấy, Ngụy đại nhân kiên định lý trí và thanh tỉnh. Hắn không cần người phản đối. Nhưng quyền lực chúng ta nhanh chóng bành trướng. Ai tới giám sát chúng ta? Ai có năng lực giám sát chúng ta, cam đoan để cho chúng ta không thay đổi thành hoàng quyền thứ hai?”
Lục Khiêm và Thượng Quan thừa tướng nhìn nhau liếc mắt một cái
Bọn họ chỉ có thể cùng đưa ra một đáp án.
“Chuyện tình này chỉ có thể để cho Ngụy đại nhân làm.”
“Bất luận đổi thành kẻ nào khác, chỉ sợ chúng ta cũng không nghe.”
Thượng Quan thừa tướng, Lục Khiêm và bao gồm Cơ Soái, là một đám hạng người kiêu ngạo và ngỗ ngược rất cao.
Trong một chế độ phong kiến hoàng quyền thống trị quốc gia, bọn họ không nghĩ làm chó, chỉ nghĩ làm người, đã nói lên sự kiêu ngạo của bọn họ.
Cũng giải thích cho tính cách nhóm người ---Tuyệt không cúi đầu.
Người tìm người giám sát bọn họ, năng lực không bằng bọn họ, bọn họ khinh thường, cũng căn bản không giám sát được nhóm hắn.
Toàn bộ cao thấp Đại Càn, có thể để cho bọn họ tâm phục khẩu phục chỉ có Ngụy Quân.
Thượng Quan thừa tướng tổng kết nói: “Cho nên, Ngụy đại nhân tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Hắn không chỉ phản đối người tích cực dẫn đầu hoàng quyền, là đấu sĩ cải cách, cũng là dựng trước chúng ta một cọc tiêu. Có hắn ở đây, chúng ta sẽ không thể không khống chế được. Một khi không có Ngụy đại nhân, bọn người kia của chúng ta, sẽ càng thêm độc tài hơn so với hoàng thất.”
Lục Khiêm bổ sung nói: “Hơn nữa, chúng ta còn có thể cho rằng mình làm vậy là rất đúng đắn.”
Lấy danh nghĩa chính xác, độc tài làm việc.
Như vậy Đại Càn không thể thực sự tiến bộ được.
“Ngụy đại nhân tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.”
Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm luôn mãi xác nhận điểm này.
Nhưng, trừ bỏ tầm quan trọng của Ngụy Quân ở bên ngoài, Thượng Quan thừa tướng cũng hiểu được một vấn đề: “Chúng ta không thể để tất cả hy vọng đều ký thác ở trên người Ngụy đại nhân. Hắn cũng sẽ mệt. Không có cách nào để phân thân. Biện pháp tốt nhất, vẫn là từ chế độ ước thúc chúng ta, dùng chế độ để hạn chế quyền lực chúng ta.”
“Trước loại cục diện này, Thượng Quan thừa tướng còn cho rằng tự tước quyền lực là thích hợp sao?” Lục Khiêm u u hỏi.
Thượng Quan thừa tướng lập tức câm miệng không nói nên lời.
Đúng thật, hiện tại là thời chiến.
Vào chiến thời muốn làm dân chủ, muốn tự tước quyền lực, vậy hậu quả chỉ có nhiều hơn.
Nói không chừng hoàng thất một lần nữa có được cơ hội phục hồi.
Cho dù bọn họ thật sự muốn đại công vô tư cải cách, cũng không thể lựa chọn thời gian ở điểm mấu chốt nhất như thế này.
Thứ cần ở thời chiến là sự ổn định.
Ổn định áp đảo tất cả.
Trên chiến trường thắng lợi áp đảo tất cả.
Thượng Quan thừa tướng chỉ là lo lắng một khi thời gian quá dài, mấy người bọn họ sẽ không chịu nổi sự khảo nghiệm của quyền lực.
Một khi hưởng qua tư vị quyền lực, ai lại có thể dễ dàng buông bỏ?
Lục Khiêm cũng lo lắng về vấn đề này.
Nhưng hắn đã có một ít ý tưởng.
“Thượng Quan thừa tướng, ngươi có đọc qua “Phá Hiểu” ở chỗ Ngụy đại nhân không, nội dung là phá bỏ hệ thống quan lại vĩnh viễn, nhất là đối với các quan chức cấp cao như chúng ta, khi đến một độ tuổi nhất định, phải thoái vị và nhường lại vị trí cho những người xứng đáng, và nhiệm kỳ cũng không được quá dài, và có hạn chế cho việc tái nhiệm kỳ.
Lục Khiêm vừa nói, Thượng Quan thừa tướng liền nghĩ tới rồi gật đầu nói: “Tự nhiên xem qua, nhưng thiên văn chương này vừa ra thì đã bị rất nhiều người phản đối. Dù sao hiện tại cả nước, còn nhiều chung thân chế. Ngụy đại nhân muốn hủy bỏ, rất khó khăn, cũng liên quan đến rất nhiều lợi ích.”
“Đúng vậy, nhưng không thể phủ nhận, Ngụy đại nhân là một người có tâm. Hơn nữa, đây là một biện pháp tốt để giải quyết. Thượng Quan thừa tướng, ta cho rằng Ngụy đại nhân đề ra ý nghĩ này chúng ta phải tiếp thu.”
Ở phương diện này, Lục Khiêm so với Thượng Quan thừa tướng và Cơ Soái đều tiêu sái.
Bởi vì hắn là thái giám.