Ngụy Thổi Đàn (4)
Cho nên Càn Đế đại khí nói: “Ngụy Quân, không cần cảm tạ trẫm, trẫm chỉ là đang làm chuyện nên làm. Chuyện hôm nay đã hiểu rõ, trẫm cũng phải quay về nghỉ ngơi. Yên tâm, Đại Càn trời không sập được. Trẫm một ngày không chết, ngươi sẽ không gặp nguy hiểm.”
Sau khi tỏ thái độ xong, lần này Càn Đế phất tay bảo y đi, công đức và danh vọng cũng ẩn dấu nốt.
Ngụy Quân liền rất bội phục mình.
Thật sự là người khác rất tốt rồi.
Phàm là tính tình hắn bạo một chút, tâm lý âm u một chút. Vào hôm này có cơ hội tốt như vậy, Càn đế phá hủy đại cục hắn thiên tân vạn khổ đợi muốn chết. Hắn xác định chắc chắn giết chết Càn Đế.
Đạo chí thành lời. Không muốn hắn chết, cũng không nói không cho hắn giết hoàng đế.
Chỉ là Ngụy Quân dù sao cũng là một người giảng đạo lý, hắn làm việc của mình có chuẩn mực nhất định.
Chuyện hôm này, đứng ở trong lập trường Càn Đế, đứng ở lập trường Đại Càn, Càn đế phải làm như vậy.
Hắn không có lý do bởi vì Càn Đế làm chuyện tốt mà giết hắn.
Cho nên hắn nhịn.
Trong lòng Ngụy Quân nảy sinh độc ác: “Bản Thiên Đế cũng không tin, bằng vào bản lãnh của bản thiên đế, muốn tự tử cũng không được?”
Có thể sẽ không.
Tuyệt đối sẽ không.
Bản Thiên Đế khẳng định sẽ thành công.
Hoàng thất còn chưa có chết hết đâu, bọn họ ngay cả trung tâm lực lượng cũng không có chịu chút tổn thất nào.
Nói sau, còn có Nho gia.
Hôm nay Nho gia cũng đứa ở phía đối lập hắn.
Hơn nữa lúc này đây Nho gia cũng thu hoạch rất lớn.
Cho Nho gia thời gian phát triển, tương lai nhất định có thể cho hắn phiền toái lớn hơn nữa.
Ngụy Quân có thể hy vọng Nho gia có thể cố gắng một chút.
Cái này người đọc sách có thể văn có thể võ, còn trong bụng nghĩ xấu. Bon họ chiến đấu nhằm mục đích hoàng thất mạnh hơn nhiều.
Ngụy Quân đối với Hoàng thất không tin tưởng bao nhiêu, nhưng mà đối với Nho gia, tin tưởng vẫn là lớn.
Cho nên Ngụy Quân lại cầu nguyện cho Nho gia.
Càn Đế đi rồi, Thượng Quan thừa tướng lúc này mới cùng Lục Khiêm trực tiếp thỉnh Ngụy Quân.
Thượng Quan thừa tướng cực kỳ tức giận.
“Ngụy đại nhân, ngươi yên tâm, hôm nay nhất định ta sẽ tìm thấy ngươi ở nơi đây trở về.”
“Tìm như thế nào?” Ngụy Quân hỏi.
Thượng Quan thừa tướng nói: “Dù sao hoàng thất ở nơi đó, ra tay với bọn họ không thích hợp. Nhưng chính là đám Nho gia, thế mà cũng dám tham dự mưu sát ngươi.”
Nói tới đây, trong mắt Thượng Quan thừa tướng hiện lên một chút hàn quang: “Trong khoảng thời gian này bổn tướng rất ôn hòa. Nho gia cho rằng ta chỉ biết thống trị chính vụ thôi sao. Ngày mai ta sẽ cho Nho gia biết, triều đình Đại Càn không phải do bọn hắn định đoạt. Thời đại đã thay đổi.”
“Tính ta một cái.”
Lục Khiêm u u mở miệng: “Không giáo huấn Nho gia một chút, bọn họ thật đúng là muốn tái hiện thịnh thế của Nho gia năm đó, không để mắt tới chúng ta. Quả thật là không biết nói gì nữa.”
Lúc này đây, Vương Hải tự mình ra tay, vây khốn Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm.
Nếu không phải phát hiện hoàng cung có biến, Vương Hải còn không tha bọn họ đi ra.
Điều này làm cho Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm cảm nhận được vũ nhục rất lớn.
Bọn họ tốt xấu gì cũng là đầu sỏ của Đại Càn. Ngay cả Càn Đế cũng phải nể bọn họ.
Vương Hải thật ra là không cho bọn họ mặt mũi.
Hiện hôm nay ở triều đình Đại Càn, Nho gia còn không biết có thực lực gì khinh thường bọn họ.
Chẳng sợ có hoàng thất giúp.
Nếu bọn họ nảy sinh ý ác độc, thậm chí có thực lực nhổ tận gốc Nho gia từ triều đình Đại Càn.
Ngụy Quân thầm nghĩ không ổn.
Hắn cũng không biết là hiện tại Nho gia ở triều định Đại Càn có thể làm được gì Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm.
Cho nên tuyệt đối không để cho bọn họ ra tay với Nho gia.
Thật vất vả có một đảng phải phản đối mình. Nếu cũng đem bọn họ khu trục, vậy tương lai hắn cũng quá an toàn.
Tuyệt đối không được.
Cho nên lúc này Ngụy Quân mở miệng nói: “Quên đi, không cần ra tay với Nho gia.”
Thượng Quan thừa tướng nhíu mày nói: “Nhưng mà Nho gia muốn gây bất lợi với Ngụy Quân ngươi.”
Ngụy Quân nghiêm mặt nói: “Thượng Quan thừa tướng, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết vậy là một bộ không thực hiện được. Nếu ngươi muốn khu trục Nho gia, hắn là vì đệ tử Nho gia làm quan tại triều đường thất bại, mà không phải là vì lập trường của các ngươi khác nhau. Chúng ta đều chán ghét hoàng quyền nhất ngôn cửu đỉnh, cho nên cũng ta không thể biến thành loại người mà trước đây chúng ta ghét nhất.”
Lần này Ngụy Quân trực tiếp nâng cao vận mệnh của mình.
Thượng Quan thừa tướng thấy nét mặt già nua nóng lên.
Quả thật hơi giống việc ta muốn báo thù riêng.
Lục Khiêm cũng có suy nghĩ giống vậy.
So với Ngụy Quân hẳn lên, ta quả nhiên vẫn là quá hẹp hòi.
Cũng không trách được bọn họ là tín đồ cưa Ngụy Quân mà không phải Ngụy Quân là tín đồ của hắn.
Nhưng Lục Khiêm vẫn là không cam lòng.
“Đành dễ dàng buông tha cho Nho gia vậy sao?”
Ngụy Quân hỏi: “Lục đại nhân, ta hỏi ngươi. Đệ tử Nho gia vào triều đình có chiến tích như thế nào?”
Lục Khiêm không có nói xấu bọn họ, lựa chọn ăn ngay nói thật: “Chiến tích rất tốt. Bọn họ đều là hạo nhiên chính khí tu thuần khiết. Chuyện bè lũ xu nịnh họ sẽ không làm. Từ nhân phẩm mà thấy, bọn họ có thể tin cậy. So với rất nhiều lão quan viên đều phải mạnh.”