Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1261 - Chương 1261. Ngụy Thổi Đàn (3)

Chương 1261. Ngụy Thổi Đàn (3) Chương 1261. Ngụy Thổi Đàn (3)

Ngụy Thổi Đàn (3)

"Đạo hữu, chơi cờ."

Tội Ngạo: ". . ."

Hắn không phải rất muốn chơi cờ.

Dù sao cũng là sinh tử kỳ.

Rất lo lắng.

Tội Ngạo chủ động nói: “Đại hữu, không bằng chúng ta lại tâm sự về Càn Đế? Ngươi giúp ta tham mưu một chút, tương lại sau khi ta ra ngoài, thì phải ứng phó kẻ địch như hắn như nào?”

Lam Tình giọng điệu mười phần kiên quyết: "Chơi cờ."

Lại cùng ngươi tán gẫu, ngươi ở trong lòng và trong mắt ta đều không có khoảng cách.

Lời nói có hai phần.

Tội Ngạo cảm nhận được sự lợi hại của Càn Đế, lại lấy được MVP, Tội Ngạo lựa chọn đánh giá đối với hắn:

Xong việc dứt áo ra đi, ẩn tàng công danh.

Hắn không tính trở lại vị trí cũ.

Dù sao hiện tại theo lý luận của hắn thì hắn vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Hơn nữa thế cục Đại Càn hiện tại mẫn cảm, một chút gió thổi cỏ lay, đủ phát ra rung chuyển đến bên ngoài.

Càn Đế biết được sau lưng Đại Hoàng Tử chính là Yêu đình.

Vạn nhất hắn đưa Đại Hoàng tử xuống, Yêu Đình khẳng định không đồng ý.

Đến lúc đó, Đại Càn sẽ lại có nhiều đại dịch.

Vậy đây không phải là cục diện Đại Càn muốn nhìn thấy.

Nhưng mà hắn cũng không thể hoàn toàn mặc kệ nó.

Cho nên lúc trước hắn “Ngủ say”, cố tình bàn tình cảm phụ tử với Đại Hoàng tử.

Càn Đế: “Lão đại.”

Đại hoàng tử: “Phụ hoàng ngài nói.”

Càn Đế: “Tuy trong cơ thể ngươi mang huyết mạch của Yêu tộc, nhưng hiện tại ngươi là Hoàng đế Đại Càn, phải lấy lợi ích Đại Càn làm trọng, biết không?”

Đại hoàng tử thành thật gật đầu: “Biết rồi.”

Càn Đế khẽ thở dài một tiếng: “Không, ngươi không biết. Phàm là ngươi thật sự biết, ngươi sẽ không xuống tay với Ngụy Quân. Lão đại, vi phụ cảnh bảo ngươi. Vô luận như thế nào, ngươi tuyệt đối không được gây bất lợi với Ngụy Quân.”

Vẻ mặt đại hoàng tử phức tạp.

Nhìn Càn Đế, hắn không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng, vạn chữ thành một câu: “Sao phụ hoàng lại nói lời này?”

Giọng điệu Càn Đế mười phần cứng rắn như sắt: “Ngươi thật hồ đồ. Lão đại, ngươi có biết vi phụ mạnh nhất là cái gì không?”

Đạo hoàng tử nghĩ nghĩ, nói chắc chắn: “Hèn nhát.”

Nói xong Đại hoàng tử tự cho mình một cái tát.

“Phụ hoàng chớ trách. Là nhẫn.”

Càn Đế: “…”

Muốn phế đi tiểu tử bất hiếu này.

Nhưng nghĩ nghĩ rằng sau lưng thằng nhỏ này có Yêu Đình chống lưng. Hồ vương là thân di (dì) của hắn, Yêu Hoàng cũng chống đỡ hắn.

Mà thôi, nhịn.

Càn Đế mạnh mẽ cho rằng mình đã quên Đại hoàng tử đối xử bất kính với mình. Quay lại vấn đề chính: “Sai lầm rồi, thứ ta mạnh nhất chính là ta biết chịu trách nhiệm.”

Đại hoàng tử: “…”

Đi đi, ngươi hôm nay cứu Ngụy Quân, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó.

“Ngươi có phải lơ đễnh hay không?”

Đại hoàng tử: “Không dám.”

Chỉ là không dám.

Không có phủ nhận.

Càn Đế tự nhiên có thể nghe được ý tứ của Đại Hoàng tử.

Đứa con bất hiếu này rõ ràng rất bất kính đối với hắn.

Nhưng thế lực sau đứa con bất hiếu này quả thật rất mạnh.

Càn Đế quyết định tạm thời không chấp nhặt cùng hắn.

“Lão đại, ngươi cẩn thận ngẫm lại. Trong quá khứ mấy năm nay trẫm không làm ra chuyện gì, nhưng mà trẫm cũng không phải cố ý chèn ép nhân tài. Nhưng lại giao quyền lực cho người cần được giao.”

Nghe thấy Càn Đế nói như vậy, Đại hoàng tử có chút suy nghĩ.

Càn đế tiếp tục nói: “Chính vụ giao cho Thượng Quan Vân, quân vụ giao cho Cơ Trường Không, giám sát ti giao cho Lục Khiêm, giáo dục giao cho Chu Phân Phương. Thật sự chứng minh được cuối cùng bọn họ làm rất tốt.

“Lão đại, ngươi cần rõ ràng. Làm Hoàng đế, quan trọng nhất là học dùng người. Dùng người tốt, vô hướng mà bất lợi.”

“Ngươi nhìn trẫm xem, trẫm dùng tốt những người này, hiện tại những người này đều làm Liên minh người tu chân giải thể.”

“Người mà ngươi hiện tại nên trọng dụng chính là Ngụy Quân. Có Ngụy Quân, Ngụy Quân ủng hộ những người đó có thể đủ tiếp tục cho ngươi dùng.”

“Nếu những người đó có thể tiếp tục cho ngươi dùng, vì Đại Càn mà dùng, vậy sẽ bị cuốn vào Đại Càn như sợi dây. Tuy nhiên, Đại Càn chúng ta hiện nay tứ phía là địch, nhưng chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, sẽ có cơ hy vọng thắng lợi.”

“Nhưng nếu ngươi còn có suy nghĩ khác trong lúc nguy cấp này. Lão đại, ngươi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Đại Càn.”

“Ngụy Quân là cứu tinh ngươi, hiểu chưa? Vô luận thế nào, không thể để cho Ngụy Quân gặp nguy hiểm.”

“Làm hoàng đế, cần phải có lòng dạ, muốn nhẫn nhịn phải nhẫn nhịn. Ta biết ngươi có thành kiến với Ngụy Quân. Nhưng ngươi cần nhẫn nhịn, không thể tùy tâm sở dục.”

Càn Đế là thành khẩn như thế.

Đại hoàng tử bị thuyết phục.

“Phụ hoàng cơ trí, nhi thần nghe xong lời này của phụ hoàng, nhất thời cũng hiểu ra, cũng nên biết ngày sau mình nên làm như thế nào.”

Càn Đế thấy vẻ mặt Đại hoàng tử không giống giả bộ, vui mừng gật đầu nói: “Trẻ nhỏ cũng dễ dạy.”

Dặn đại hoàng tử, Càn Đế nói với Ngụy Quân: “Ngụy Quân, nếu sau này nghiệt tử lại có hành vi nhằm vào ngươi, ngươi có thể tùy thời phản kích. Ta cho ngươi quyền hạn đánh hắn bất tính. Hắn tuy là hoàng đế, ta vẫn là thái thượng hoàng. Ở Đại Càn, trẫm không cho phép ngươi gặp nguy hiểm.”

Giờ khắc này, Càn Đế cảm giác mình có khí thái của nam tử.

Thì ra nam nhân cứng rắn lên có cảm giác thích như vậy.

Đây mới là hùng phong trẫm có.

Nhìn thấy Ngụy Quân, hắn cảm động run cả ngươi, hốc mắt đều đỏ. Hiển nhiên trẫm mười phần cảm kích.

Càn Đế biết Ngụy Quân da mặt mỏng, hơn nữa là một chính nhân quân tử. Có chuyện tình gì hắn nhất định sẽ nhớ trong lòng, không cần để hắn nói ra.

Bình Luận (0)
Comment