Ngụy Thổi Đàn (2)
Lam Tình nhìn Tội Ngạo với cặp mắt có chút khác xưa: “Đạo hữu lúc này đây nhìn người thật chuẩn.”
Hàm ý của câu này là trước đây ngươi nhìn người thật mù quáng.
Nhưng Tội Ngạo hoàn toàn không có tiếp thu được hàm ý của Lam Tình.
Hắn tự tin nói: “ Ta nhìn người vẫn luôn rất chuẩn, ngay từ đầu ta nhìn ra Càn Đế không phải vật trong ao.”
Lam Tình: “…Ngươi nói rất đúng.”
Nằm bình, bãi lạn.
Giải thích rất phiền toái.
Cứ để hắn tiếp tục hiểu lầm đi.
“Đạo hữu cứ tiếp tục nói đi.” Lam Tình ý bảo.
Tội Ngạo nói ra đánh giá của mình đối với Ngụy Quân: “Không hề nghi ngờ, phẩm cách của Ngụy Quân là vô cùng tốt, nguyện ý hy sinh chính mình, đổi lấy thắng lợi chiến cuộc cho Đại Càn. Nhưng mà, ánh mắt hắn quá mức thiển cận.”
Lam Tình trừng mắt nhìn.
Cừ thật.
Ngươi một kẻ trộm lửa mười tám tuyến, bình luận Thiên Đế tối cao của chư tiên vạn giới có ánh mắt thiển cận.
Ta nên nói gì với ngươi mới tốt?
Dũng sĩ.
Lam Tình ta đời này chưa thấy qua người dũng sĩ nào như vậy.
Để Đạo Tổ đến, chỉ sợ Đạo Tổ cũng không nói nên lời.
Kẻ trộm lửa Tội Ngạo không biết được suy nghĩ thật sự của Lam Tình, hắn lắc đầu nói: “Ngụy Quân hắn chỉ có thể chết đi mới có thể xoay chuyển chiến lực. Nhưng mà hắn không có biết, nếu hắn thật sự chết, vậy chút tín ngưỡng của triều thần ủng hộ hắn sẽ gặp phải đả kích thật lớn. Những người đó chưa hoặc là không gượng dậy nổi, hoặc là hô hào tiến lên.”
“Vô luận tình huống như thế nào, đều là một sự kiện ý nghĩa---Đại càn từ đây tất loạn.”
“Mặc dù Đại Càn chiến thắng ở trên chiến trường một đoạn thời gian ngắn. Nhưng mà trên chiến trường thời gian càng dài và lâu hơn, Đại Càn thật ra vẫn thua,
“Ngụy Quân không có ý thức được. Hắn còn sống chính là hắn còn sống, cũng là một loại tư tưởng còn sống, là một loại bắt đầu khởi động thủy triều lên.”
“Cùng Càn Đế so sánh, ánh mắt Ngụy Quân vẫn quá mức thiển cận. Càn đế thấy được đại cục lâu dài. Thứ Càn đế mưu là vạn thế. Mà Ngụy Quân chỉ thấy ở trước mắt, mưu hắn là nhất thời.”
"Bất mưu vạn thế giả, bất túc mưu nhất thì.” (người ôm mưu vạn thế, không quan tâm nhất thời)
“Cho nên, Ngụy Quân so sánh với Càn Đế, vẫn là kém xa.”
Lam Tình nghe thấy những gì Tội Ngạo nói đều là thật tâm.
Nàng chân thật hỏi: “Đạo hữu, ta thừa nhận ngươi nói có đạo lý. Nhưng mà trước mắt cũng không qua được, thì nói gì đến vạn thế? Ngươi không biết là trước kia Đại Càn có thể vượt qua khó khăn trước mắt, đều là vì Ngụy Quân sao?”
Tội Ngạo nở nụ cười: “Đương nhiên không phải, Tất cả đều là vì mưu kế của Càn Đế, tất cả đều nằm trong khống chế của hắn.”
Lam Tình: “…”
Câu trả lời của Tội Ngạo làm cho nàng hoàn toàn không chống đỡ được.
“Như thế nào? Đạo hữu không đồng ý quan điểm này?”
Tội Ngạo phát hiện vẻ mặt Lam Tình không đúng.
Lam Tình gật gật đầu: “ta quả thật có chút không đồng ý với ý kiến.”
“Cái này là chuyện bình thường, cố tìm cái chung, gác lại điểm bất đồng thôi. Nhưng đạo hữu ngươi khẳng định xem nhẹ Càn đế, chẳng lẽ ngươi không biết Liên minh người tu chân sụp đổ là do một tay Càn Đế bày ra sao?”
Lam Tình: “…Ta quả thật không biết.”
Liên minh người tu chân sụp đổ, do Dương Hòe Cẩn dẫn đầu Ngũ Hành tông phản bội, sau đó Lục Khiêm theo đà phát triển, để hắn thuyết phục các môn phái nhỏ khác trong Liên minh tu chân phản bội.
Lại sau đó, Trần Già dưới sự ủng hộ của Ngụy Quân, đã lên làm tông chủ Trường Sinh tông.
Từ Thiết huyết cứu quốc hội xuất hiện Cổ nguyệt lại là Các chủ Kiếm Các.
Khi có quá nhiều người trong Liên minh người tu chân thân với người Đại Càn, Liên minh người tu chân tự nhiên sụp đổ. Đây cũng chuyện là trong dự kiến.
Nhưng mà những người này.. thấy thế nào cũng không có liên quan gì với Càn Đế.
Đương sự Tô Lang Gia trực tiếp phá hủy Liên minh người tu chân, cũng là trước đây đề bạc trước con đường, nhanh chóng tấn thăng, thuộc loại thiết can của Đế đảng .
Sau Tô Lang Gia có được đầu mối đi vào địa phương, trở thành xếp thứ hai trong quân bộ, là Cơ Soái sắp xếp tiến cử.
Người Tô Lang Gia quý nhất là tiên đế, thứ hai là Cơ Soái. Càn Đế vẫn không chen chân vào được.
Càn Đế và Tô Lang Gia thậm chí còn chưa nói qua vài câu.
Lam Tình tính toán như thế nào, những người này đều không có quan hệ gì với Càn Đế.
Nhưng Tội Ngạo không nghĩ như vậy.
“Đạo hữu, ngươi xem nhẹ một vương triều phong kiến rồi. Hoàng đế có thể tạo được tác dụng, có một câu không biết ngươi nghe nói qua chưa?”
“Cái gì?”
“Thiện chiến giả vô hiển hách công (kẻ thiện chiến không có công lao hiển hách).”
Lam Tình: “…”
Tội Ngạo nói: “Có lẽ đạo hữu xem thấy, Càn Đế cái gì cũng không có, một thân chân chính xung phong hãm trận. Nhưng nguyên nhân là vì Càn Đế này ở tổng đà thủ, người xung phong hãm trận mới có thể lũ chiến lũ thắng. Càn Đế chính là công thần, nhưng mà hắn giống công thần của mình ở phía sau, ẩn sau bên trong, đây là loại lòng dạ nào? Ta có thể xác nhận, Càn đế tuyệt đối là đế vương kỳ tài trong truyền thuyết. Nếu hắn và ta đều có chung kiến thức, chỉ sợ thành tựu hắn sẽ cao xa hơn ta.”
“Đạo hữu, chúng ta tiếp tục chơi cờ đi.”
Lam Tình không chịu được nữa.
Nàng sợ nghe Tội Ngạo nói, thật sự để Tội Ngạo trở thành tuyển thủ ở cấp bậc Càn Đế.
Như vậy thì không tốt rồi.
Luận về thực lực chân chính, Tội Ngạo vẫn là lợi hại hơn so với nàng một chút.
Nàng muốn tôn trọng đối thủ.
Tôn trọng đối thủ chính là tôn trọng mình.