Ngụy Thổi Đàn (1)
Trong lịch sử thánh quân đãi thần tử, tốt nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Chuyện hôm nay nhất định sẽ truyền cho đời sau.
Về sau trẫm và Ngụy Quân tiêu tan nghi ngại trước đó, trở thành một đoạn quân thần giai thoại.
Nghĩ đến đây, Càn đế quay đầu nhìn về phía Ngụy Quân, chuẩn bị nghênh đón ánh mắt cảm kích của Ngụy Quân.
Kết quả hắn thấy được vẻ mặt cuộc đời này không có gì luyến tiếc của Nguỵ Quân.
Cùng với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Loại sát ý này, vừa thấy chính là nhắm vào nhóm tông lão hoàng thất.
Càn Đế có thể lý giải được phẫn nộ của Ngụy Quân.
Nhưng hắn vẫn khuyên: “Ngụy Quân, trẫm biết ngươi rất tức giận đối với sự mưu sát của những người này, cũng rất muốn giết bọn họ. Nhưng trẫm đề nghị ngươi tạm thời không cần so đo với bọn họ. Đại Càn hiện tại nếu xảy ra nội đấu, bọn họ thật sự sẽ liều chết phản kháng. Thực lực vẫn là rất mạnh. Ngươi coi như cho trẫm một chút mặt mũi, không cần chấp nhặt với bọn họ.”
Ngụy Quân: ". . ."
Cho ngươi mặt mũi?
Bản Thiên Đế muốn giết chính là ngươi.
Căn bản không muốn giết chết đám tông lão hoàng thất này.
Ngươi chỗ nào có mặt mũi?
Nếu không phải bản Thiên Đế có năng lực tự khống chế mạnh, ngươi hiện tại đã là một cỗ thi thể.
Ngụy Quân hận.
Nhưng không có người lý giải được ý tưởng của Ngụy Quân.
Ngược lại Càn Đế nhất quyết tỏ thái độ, làm cho không ít người nảy sinh cảm tình với hắn.
Đương nhiên, cũng có người tuệ nhãn nhìn “Heo”. Cho tới bây giờ vốn không có thay đổi cái nhìn của Càn Đế.
Ví dụ như kẻ trộm lửa nào đó không muốn lộ ra danh tính.
Thiên ngoại, văn minh học đường.
Người quan sát Lam Tình lại một lần nữa chung tầm nhìn với kẻ trộm lửa Tội Ngạo.
Lam Tình biết kẻ trộm lửa Tội Ngạo rất coi trọng Càn Đế.
Cho nên Càn Đế có hành động lớn gì, Lam Tình đều xuất phát từ thiện ý, làm cho hắn càng hiểu thêm về kẻ địch lớn nhất trong lòng hắn.
Lúc này đây cũng không có ngoại lệ.
Kẻ trộm lửa Tội Ngạo dưới sự giúp đỡ của Lam Tình, xem xong toàn bộ chuyện phát sinh trong buổi tối hôm nay.
Lam Tình chủ động hỏi: “Đạo hữu có cảm tưởng gì?”
Tội Ngạo u u thở dài: “Bày mưu tính kế, sát phạt quyết đoán. Nến ra tay thì liền ra tay. Đem toàn bộ chuyện này ở trong phạm vi khống chế. Lợi hại, quá lợi hại.”
Dừng một chút. Tội Ngạo tiếp tục nói: “Quan trọng nhất là, làm kẻ địch lớn nhất của Đại Càn, Liên minh người tu chân thế mà đã giải thể. Bắt đầu ngược gió, chuyển bại thành thắng. Chiến tích nghịch thiên như thế, làm cho ta nghĩ tới Thiên Đế năm đó là như thế nào nghịch tập Đạo Tổ. Tuy Đại Càn gặp phải tình cảnh không khó khăn như vậy. Nhưng mà đã có một phần vạn phong thái.”
Tội Ngao càng nói càng kích động: “Nên ngủ say thì ngủ, thời điểm nên tỉnh lại thì nên tỉnh. Ở thời điểm cần nhường nhịn nên nhường nhịn, thời điểm cần cứng rắn nên cứng rắn. Tội Ngạo ta tung hoành nửa đời, gặp không ít đế vương kinh tài tuyệt diễm. Nhưng trình độ mạnh như Càn đế này, trong cuộc đời ta ít gặp.”
Cuối cùng, Tội Ngạo đưa ra kết luận của mình: “Càn Đế đại trí đại dũng, thực sự là vậy.”
Lam Tình nghe vậy lặng lẽ im lặng.
Sau đó Tội Ngạo dựng lên ngón tay cái: “Đạo hữu, quả nhiên tuệ nhãn thức châu, nhìn rõ mọi việc.”
Lam Tình cũng rất bất đắc dĩ.
Kẻ trộm lửa Tội Ngạo cũng đã đạt đến trình độ này, nàng không theo kịp đối phương, còn có thể thế nào đây?
Phải nói sau chuyện phát sinh hôm nay, Lam Tình nếu không sớm biết Càn Đế là dạng người gì. Chỉ sợ nàng cũng nghĩ Càn Đế thật sự lợi hại như vậy.
Tin tức Tội Ngạo thiếu sót. Từ kết quả suy đến quá trình, cũng chẳng có gì lạ.
Dù sao ngay cả tông lão hoàng thất đều cho rằng, Càn Đế hôm nay chính là MVP.
Tội Ngạo khẳng định cũng cho là như vậy.
Nhưng mà Lam Tình vẫn muốn xem một chút Tội Ngạo cuối cùng đã đến trình độ nào.
Cho nên lớn mật thử thăm dò hắn một vấn đề: “Đạo hữu, ngươi thấy Ngụy Quân như thế nào?”
Tội Ngạo lúc này đây lặng lẽ thật lâu rồi quyết đoán nói: “Là một nhân tài, nhưng mà tuổi còn quá trẻ, hơn nữa ánh mắt thiển cận, kém xa so với Càn đế.”
Lam Tính: “…”
Thực chùy…
Ngươi thật là mù.
“Đạo hữu, lời giải thích ấy như thế nào?”
Tội Ngạo phân tích nói: “Ta đã nhìn ra, hôm nay kết cục là Ngụy Quân phải chết.”
Lam Tình gật đầu nói: “Đạo hữu thật tuệ nhãn, đúng vậy. Ngụy Quân là tự mình chủ động lâm vào nguy hiểm.”
Đương nhiên, hắn căn bản không có nguy hiểm.
Lam Tình đoán được thân phận của Ngụy Quân, nhưng nàng không biết là Ngụy Quân một lòng muốn chết. Cho nên ở trong mắt của nàng, Ngụy Quân căn bản không chết được.
Dám thiết lập một cái cục như vậy, Ngụy Quân tuyệt đối tự tin vào bản thân.
Cho dù là chuyển thế của Thiên Đế, thì cũng là Thiên Đế.
Chỉ một cuộc chiến này, rất khó giết chết hắn.
Cho nên Lam Tình về căn bản là không quá lo lắng Ngụy Quân sẽ chết. Kết quả cũng chứng minh được điểm này.
Nhưng Tội Ngạo không cho là như vậy.
Tội Ngạo nói: “Ngụy Quân này tâm rất tốt. Hắn muốn hy sinh mình, đổi lấy thắng lợi của Đại Càn. Nhưng mà ta phải nói, loại ý tưởng này của hắn rất thiên chân (ngây thơ).”
Lam Tình: “…”
Ngươi đúng là ông cụ ăn thạch tín--- ngại mệnh dài.
Ta cứu không được ngươi.
Tội Ngạo cũng không muốn Lam Tình cứu.
Dù sao hắn căn bản cũng không biết thân phận thật của Ngụy Quân.
Hắn chỉ vừa nói: “Từ biểu hiện của Ngụy Quân mà thấy, hắn phải làm lãnh tụ tinh thần cho Đại Càn, có uy vọng cực cao trong triều dã Đại Càn. Thậm chí có thể nói trở thành một phần tính ngưỡng.”