Càn Đế Trí Tuệ Đại Dũng, Kẻ Trộm Lửa Tuệ Nhãn Thức Châu (2)
Dù sao đại bộ phận lực lượng Nho gia ở triều đình Đại Càn đều phản đối hắn. Hơn nữa lúc này đây Nho gia cũng kiên quyết đứng ở phía đối lập hắn.
Cái này để cho Ngụy Quân có ấn tượng vô cùng tốt đối với Nho gia.
Ngay cả khi dưới sự hậu thuẫn của Càn Đế, Nho Gia vẫn giữ vững lập trường của minh, không quên ý định phản đối ban đầu.
Đây là nhân tài tuyệt đối khó có được.
Ngụy Quân rất thích sự kiên trì này của Nho gia.
Hiện tại hoàng thất cũng ủng hộ Nho gia phát triển.
Nguỵ Quân phát ra kỳ vọng từ trong lòng, hy vọng lực lượng Nho gia ở lại triều đình Đại Càn có thể càng lúc càng lớn.
Nghĩ đến đây, Ngụy Quân thậm chí còn vì Nho gia cầu nguyện.
Cứ như vậy, về cơ bản đã ổn rồi.
Vì để thực lực người chống lại mình càng mạnh, Ngụy Quân đã dốc hết toàn lực.
Ngay vào lúc này, Thương Quan Vân và Lục Khiêm đi tới hoàng cung.
Bọn họ nhìn về phía Ngụy Quân đầu tiên.
Sau khi phát hiện Ngụy Quân không có vấn đề gì, bọn họ thở phào một cái.
Thượng Quan Thừa tướng: “Cám ơn trời đất, Ngụy Quân ngươi không có việc gì là tốt rồi.”
Lục Khiêm cũng lau mồ hôi lạnh trên đầu: “Cuối cùng cũng không đến chậm.”
“Không, các ngươi đã đến chậm rồi.”
Lễ bộ Vương thượng thư đi ở phía sau Thượng Quan thừa tướng.
Hắn trực tiếp chắp tay với tông lão hoàng thất rồi giải thích nói: “Nho gia chúng ta trước giờ vẫn theo ước định để làm việc. Nhưng sau khi phát hiện Ma Quân quay về, cùng với Thái Thượng Hoàng sống lại, tiền bối chỉ biết không có lợi ích gì khi kiên trì. Cho nên buông rời sự trói buộc của Thượng Quan thừa tướng và Lục Ty trưởng.”
Hôm nay hoàng cung tranh đấu không phải là bí mật gì.
Nho gia muốn giao hảo minh hữu với hoàng thất Đại Càn. Một điểm liên lạc cũng được thiết lập ở hoàng cung, tùy thời tiếp thu tình báo của hoàng cung.
Khi Nho gia tiếp nhận được tình hình mới nhất trong hoàng cung, bọn họ vốn không có lý do để kiên trì tiếp tục.
Đối với nhóm tông lão hoàng thất cũng tỏ vẻ lý giải.
Bọn họ rất tán thành và tán thưởng đối với lập trường của Nho gia.
“Vất vả cho các vị cao thủ Nho gia.”
“Hứa hẹn của hoàng thất đối với Nho gia sẽ không thay đổi.”
“Vương Thượng Thư yên tâm, trách nhiệm này không ở Nho gia, mà là vấn đề của chúng ta.”
Hoàng thất mười phần hiểu ý.
Bọn họ đối với hành động của Nho gia mười phần tán thành.
Vương Thượng Thư gật gật đầu.
Nho gia không giận chó đánh mèo là tốt rồi.
Nhưng hắn không bao giờ hiểu.
“Tiền bối để ta đến hoàng cung, cũng là muốn biết rõ ràng một chuyện---chuyện hôm nay thất bại ở nơi nào?” Vương Thượng thư hỏi.
Rõ ràng hoàng thất tỏ ra rất kín đáo.
Nho gia lúc này thậm chí đã bày ra hết nội tình, sẵn sàng lâm trận phản bội đi nghĩ cách cứu viện Ngụy Quân.
Những người khác cũng không bất chấp nhiều như vậy, trước cứu Ngụy Quân ra trước rồi lo lắng đến chuyện khác.
Nhưng mà Nho gia vạn vạn không nghĩ tới, chuyển cơ đến nhanh như vậy.
Bọn họ thậm chí không cần phải phơi bày thực lực của mình, tiếp tục diễn trò nếu Ngụy Quân không có nguy hiểm.
Nho gia không biết, kế hoạch của hoàng thất xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Tông lão hoàng thất đã nghiêm túc suy xét kỹ đến vấn đề này.
Cuối cùng ánh mắt phẫn nộ phần lớn đều đặt ở trên người Càn Đế.
“Đều là lỗi của Thái Thượng Hoàng.”
“Tuy Ma Quân trở về đánh gãy kế hoạch của chúng ta, nhưng mà chúng ta tuy giết không được Ma Quân thì cũng có có thể vây khốn lại, cho đến khi Thái Thượng Hoàng xuất hiện.”
“Đáng chết. Thái Thượng Hoàng ở trong hoàng cung có quyền bính quá lớn, hơn nữa đối với chúng ta có tiên thiên chức vị áp chế.”
“Chúng ta tính đến tất cả, mặc dù Trường Sinh tông phản bội, trái phải cũng không có được đại cục chân chính. Dù sao bệ hạ có thể áp chế Trường Sinh tông. Chỉ có Thái Thượng Hoàng, thân phận hắn đặc thù, bệ hạ cũng không thể ra tay đối với hắn. Hắn thay đổi toàn bộ chiến cuộc.”
“Đáng chết, ai có thể nghĩ đến việc Thái Thượng Hoàng đột nhiên nhảy ra? Nhưng lại muốn cố ý bảo vệ Ngụy Quân?”
“Ngụy Quân hôm nay không chết là do Thái Thượng Hoàng.”
…
Tông lão hoàng thất mồm năm miệng mười bắt đầu đại hội chia nồi (đổ lỗi).
Cuối cùng, cơ bản bọn họ đều có chung nhận thức: Toàn mẹ nó bản trạch mã.
Không đúng, là mẹ nó Càn Đế.
Nếu không phải Càn Đế đột nhiên nhảy ra, mặt dù Ma Quân và Trường Sinh tông đột nhiên phản bội, bọn họ vẫn có quyền kiểm soát.
Nội tình Hoàng thất có thể vây khốn Ma Quân.
Đại hoàng tử có thể trấn áp vài trưởng lão ở Trường Sinh tông.
Nhưng Càn đế đột nhiên nhảy ra, hoàn toàn không có trong kế hoạch của bọn họ.
Thân phận Càn Đế đặc thù như vậy, tiên thiên ở hoàng cung mạnh hơn so với bọn hắn.
Vì thế, mới trở thành như bây giờ.
Càn Đế càng không nghĩ tới, hắn thế mà lăn lộn thành MVP một trận chung kết.
Tốt lắm.
Đây là vinh dự của trẫm.
Hiện tại Ngụy Quân cũng biết, mạng của hắn là do trẫm cứu.
Trong lòng Ngụy Quân đối với trẫm sẽ ngập tràn cảm kích.
Mặt dù miệng hắn nói không nên lời, trên mặt cũng không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng nhất định nghĩ như vậy.
Càn Đế xác nhận điểm này.
Cho nên hắn ngạo nghễ mở miệng nói: “Nếu các ngươi đều nghĩ như vậy, vậy trẫm cũng không có cách nào. Nhưng có một việc các ngươi đã tính sai, trẫm quả thật muốn cứu Ngụy Quân, bảo vệ Ngụy Quân an toàn. Vì thế, trẫm sẽ dốc hết toàn lực, không tiếc trả giá tất cả.”
Nói xong câu đó, Càn đế bị chính mình là cho cảm động.