Bắt Buộc Phải Chết, Vì Nước Hi Sinh Thân Mình! (1)
Nghe đến đó, rất nhiều đệ tử Nho gia hốc mắt đều đỏ cả lên.
Bọn họ bị cảm động.
Đồng thời cũng bị kinh ngạc.
Ngay cả lão bán thánh Vương Hải này, đều cảm kích ngàn vạn.
“Vĩnh viễn không thể quên, chúng ta vì cái gì mà làm? Tốt, nói rất tốt.”
Tinh thần Vương hải kích động: “Không hổ là Ngụy Quân, vĩnh viễn tri hành hợp nhất, vĩnh viễn không quên sơ tâm. Thực lực lão sư năm đó tuy mạnh mẽ hơn, nhưng luận về nhân phẩm, chỉ sợ kém Ngụy Quân một bậc.”
Vương Hải lão sư, đúng vậy là Thánh nhân Nho gia.
Vương Hải là vì một ít tình huống đặc thù, cho nên mới sống tới hiện tại. Nhưng mà cũng bị trói buộc rất lớn.
Chuẩn xác mà nói, linh hồn Vương Hải thật ra bị buộc ở một chỗ với học hải.
Hắn chỉ có thể làm vũ khí cuối cũng của Nho gia, cũng không thể làm vũ khí bình thường của Nho gia.
Nhưng vô luận thế nào, hắn là đệ tử Thánh nhân.
Đánh giá của hắn đối với Thánh nhân khẳng định là phải quyền uy hơn so với người khác.
Đệ tử Nho gia, đề thừa Thánh nhân. Trong cảm nhận của bọn họ Thánh nhân có địa vị cao nhất.
Nhưng mà nghe Vương hải nói phẩm tính Thánh Nhân không bằng Ngụy Quân, bọn họ thế mà không có cảm thấy bị mạo phạm.
Ngược lại mọi người đều có cảm giác đương nhiên.
“Thánh nhân đương nhiên vĩ đại, nhưng thứ Thánh nhân vĩ đại hơn là thực lực của hắn. Thánh nhân giáo hóa thiên hạ, cũng là dựa vào thực lực Thánh nhân. Ngụy Quân không giống vậy, Ngụy Quân không có thực lực như Thánh Quân. Nhưng hắn có phong tư và phẩm chất, lại để cho ta nguyện ý thề sống chết tùy tùng.”
“Chúng ta lo lắng Ngụy Quân sẽ trả thù chúng ta. Mà bởi vì Ngụy Quân lo lắng chúng ta gây bất lợi mà trả thù. Phân cao thấp, phân cao thấp.”
“Lão phu cả đời không phục ai, nhưng đối với Ngụy Quân, lão phu thật sự rất tâm phục khẩu phục.”
“Chết tiệt Chu Phân Phương, Ngụy Quân là đệ tử lão phu dạy dỗ, khẳng định sẽ càng thêm xuất sắc.”
“Lão Chu nói đúng. Ngụy Quân dưới sự dạy dỗ của Chu Phân Phương mới có thể đủ trưởng thành xuất sắc như vậy. Nếu đổi thành chúng ta dạy, vậy thì lại thêm một Thánh nhân ưu tú trên đời này.”
Không ít đại lão Nho gia đều bóp cổ tay thở dài.
Thổi phồng Đại họi với Ngụy Quân, cũng dần dần quá độ phê phán đại hội với Chu Phân Phương.
Nhưng vô luận phê phán Chu Phân Phương như thế nào, bọn họ đều có cái nhìn giống như về Ngụy Quân.
Vương Hải trước mặt mọi người tỏ thái độ: “Các vị, Ngụy Quân là toàn bộ hy vọng của Nho gia. Ta hiện tại có thể xác nhận, dưới sự dẫn dắt của Ngụy Quân chúng ta càng thêm vĩ đại.”
“Tuy nhiên đã nói một mình Ngụy Quân hắn không thể cứu được cả thể giới, lực lượng quần chúng mới là vĩ đại nhất. Nhưng mà mình hắn chính là một phần của quần chúng.”
“Ngày sau, nếu Ngụy Quân gặp phải nguy hiểm gì, đệ tử Nho gia chúng ta nhất định phải thề sống chết bảo hộ Ngụy Quân. Ta không có cảnh giới cao như Ngụy Quân, nhưng trong cảm nhận của ta, mạng sống của ta không quan trọng bằng Ngụy Quân. Số mệnh các ngươi cũng không quan trọng bằng Ngụy Quân. Các ngươi hiểu ý của ta chứ?”
“Đã rõ, thề sống chết bảo vệ Ngụy Quân an toàn.”
Toàn bộ đệ tử Nho gia không dị nghị.
Biểu hiện của Ngụy Quân hoàn toàn chinh phục bọn họ.
Làm cho bọn họ vì Vương Hải mà tìm cái chết, khả năng bọn họ không muốn.
Nhưng mà làm cho bọn họ vì Ngụy Quân mà tìm cái chết, bọn họ đều không có ý kiến.
Bởi vì bọn họ xác định, Ngụy Quân cũng nguyện ý vì bọn họ mà chết.
Người như thế, bọn họ đánh giá tín ngưỡng và tùy tùng.
Lực lượng Nho gia bắt đầu tập hợp, trở thành ô dù mới của Ngụy Quân.
Mà Ngụy Quân đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn vừa về nhà, liền thấy được một bóng người quen thuộc.
Chu Phân Phương.
Nàng vốn là bị hoàng thất đẩy vô Trường Sinh tông.
Nhưng mà trưởng lão Trường Sinh tông phản bội, dưới sự phản đối mãnh liệt của Trần Già, lại đưa Chu Phân Phương an toàn không tổn hao gì quay về.
Sau khi nhìn thấy Ngụy Quân, Chu Phân Phương ghé vào trên vào Ngụy Quân, cười thở không nổi.
Bạch Khuynh Tâm và Ma Quân đối với chuyện này đều có ý kiến.
Bạch Khuynh Tâm thấp giọng than thở nói: “Tay là thầy trò, nhưng mà cũng phải chú ý đến thân cậu.”
Ma Quân đồng ý với cái nhìn của Bạch Khuynh Tâm, thêm nửa lời bình nói: “Nữ đại nhân này không bình thường, nhất định sẽ già đi.”
Ma Quân hiển nhiên đã quên, với tu vi của Chu Phân Phương, cơ bản không cần phải lo lắng về vấn đề này.
Đối với cường giả mà nói, chết là sẽ chết.
Nhưng luôn có thể không già.
Cho nên khẳng định sẽ không bị chảy xệ.
Chu Phân Phương căn bản không quan tâm đến các nàng, nàng chỉ là ghé vào trên vai Ngụy Quân cười ngặt nghẽo mà thôi.
“Không được, ta không được. Ngụy Quân, ngươi không biết là ta đã phải trải qua chuyện gì.”
“Ngươi đã trải qua chuyện gì?”
Ngụy Quân đến cuối cùng cũng không biết Chu Phân Phương đã xảy ra cái gì, mới để nàng cười nhiều như vậy.
Chu Phân Phương một bên cười điên dại, một bên lôi kéo Ngụy Quân vào phòng ngủ.
“Tin tức cơ mật, không thể để người khác biết.”
Bạch Khuynh Tâm và Ma Quân trong nháy mắt sát khí đã đại thịnh.
Nhưng Chu Phân Phương làm như không thấy, vẫn là tùy tiện lôi kéo Ngụy Quân đi vào phòng ngủ, sau đó mới mạnh mẽ nhịn cười, nói cho Ngụy Quân chuyện nàng biết:
“Ta đến Trường Sinh tông, phát hiện Trần Già rất uất ức.”
“Hắn nghẹn khuất, ngươi cao hứng cái gì?”
Ngụy Quân không biết.