Ngươi Đánh Của Ngươi Ta Đánh Của Ta (3)
Thượng Quan thừa tướng đứng đậy, không ngừng đi lại ở trong đại điện, trong lòng hắn hiện lên sự lo âu.
“Chẳng lẽ bọn họ thật sự là muốn đánh lớn với Đại Càn? Ý đồ của bọn họ là gì?”
“Nguyên Minh Chủ không phải là một người xúc động. Mặc dù trong lòng hắn thật sự có một đoàn lửa, hắn cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
“Trừ phi…”
Thượng Quan thừa tướng, Lục Khiêm và Ngụy Quân đồng thời nghĩ đến một khả năng.
Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm nháy mắt khẩn trương hẳn lên.
“Nguyên Minh chủ nắm chắc có thể đánh thắng Đại Càn?”
“Tây đại lục lại liên thủ cùng người tu hành?”
Chuyện này cũng không khó đoán.
Nhưng đoán được thì vẫn đoán được.
Còn làm thế nào để đối phó, lại nằm ngoài phạm vi năng lực của bọn họ.
Đánh trận không phải là nghiệp vụ của bọn họ.
“Kinh thành cần một người có thể chủ trì quân vụ.” Thượng Quan thừa tướng nhíu mày nói: “Thương thế của Minh Châu công chúa như thế nào?”
“Sắp khỏi rồi, sư phụ của ta tự mình đến khám cho nàng.” Ngụy Quân nói.
Thượng Quan thừa tướng nhìn về phía Ngụy Quân, trịnh trọng nói: “Ngụy đại nhân, phía Minh Châu công chúa, phải nhanh chóng giúp nàng khoẻ lại. Chuyện này ta xin nhờ ngươi. Phương diện quân vụ này, chúng ta đều không am hiểu, vẫn cần người trong quân đội đến.”
Ngụy Quân đương nhiên sẽ không cự tuyệt loại trách nhiệm này, nhưng hắn có nhắc nhở một câu: “Thượng Quan thừa tướng, không nên quên lời hứa hẹn với Hoàng thất.”
Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm trong lòng vừa động.
Ngụy Quân khẽ cười nói: “Hiệp nghị của Tô phó soái và hoàng thất còn ở nơi đó. Nếu hoàng thất không dựa theo hiệp nghị, vậy thì trực tiếp công khai, để cho người trong thiên hạ tạo phản đi,”
Ngụy Quân nở nụ cười cười thật tươi rồi nói câu này.
Nhưng Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm đều thấy được sát ý của Ngụy Quân.
Tô Lang Gia dẫn toàn bộ quân đi, cùng hoàng thất thành lập hiệp nghị buông tha cho Ngụy Quân. Hoàng thất nên vì bảo hộ cho Đại Càn mà dốc hết toàn lực.
Đối phó với người tu hành của Liên minh người tu chân, hoàng thất đương nhiên càng thêm nghĩa bất dung từ.
Nhưng lần này bọn họ sẽ không thể thành công giết chết Ngụy Quân. Cho nên có bội ước hay không, thật đúng là khó mà nói.
Ngụy Quân nói như vậy, cho thấy rằng hắn cũng không ngại trở mặt.
Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm đều là người tàn nhẫn. Bọn họ đương nhiên cũng sẽ không thương hại hoàng thất.
Thượng Quan thừa tướng lúc này gật gật đầu rồi nói: “Đại Càn này cũng là Đại Càn của bọn họ, nếu thời khắc này mà bọn họ vẫn sợ hãi không dám đứng lên. Vậy thì bổn tướng cũng trực tiếp lật bàn, không bồi bọn họ chơi nữa.”
Bây giờ cần chính là loại khí thế này
Ngụy Quân lại cùng Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm thương lượng một chút, rồi đi phủ công chúa tìm Minh Châu.
Nhưng trước khi tìm Minh Châu, Ngụy Quân phát tin tức cho Trần Già.
Trần Già rất nhanh đã thông qua Nhất Hiệt Thư liên hệ với Ngụy Quân.
“Ngụy huynh, có chuyện tình gì?”
Ngụy Quân trực tiếp hỏi: “Hiện tại ngươi nắm được mấy phần Trường Sinh tông?”
Trần Già lắc đầu nói: “Gánh nặng đường xa, ta cần phải có được chiến công, mới có thể nắm Trường Sinh tông trong tay. Về phần hiện lại, ta có xu thế sẽ mất đi quyền lực.”
Lên tông chủ thì lên tông chủ.
Nhưng trên đỉnh đầu còn có một đống Thái thượng hoàng, chuyện gì cũng không dễ làm.
Dù sao tuổi Trần Già vẫn còn quá nhỏ.
Hơn nữa hắn là người của Quốc sư.
Nhưng Quốc sư đã chết.
Hắn căn bản không có chỗ dựa vào.
Thật ra hắn có thể dựa vào Thần hậu thị nữ vốn có thể dựa vào, nhưng mà lão ẩu cũng đã chết.
Cho nên hiện tại Trần Già lưu lạc tới mức chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ngụy Quân lúc trước từ miệng Chu Phân Phương mới biết được tình cảnh của Trần Già, nghe thấy vậy cũng không bất ngờ.
“Những người đó vì lý do gì mà phản đối ngươi?”
“Đơn giản chỉ là muốn giết chết Nguyên Minh chủ, hợp tác cùng Đại Càn, lấy đại cục làm trọng..”
Nói đến đây, Trần Già mười phần thổn thức.
“Ngụy huynh, ta hơi nản.”
“Sao vậy? Đây không phải là chuyện tốt sao?”
Trần Già ngửa mặt lên thở dài: “Ngụy huynh, ngươi chớ quên, ta là một tên nằm vùng.”
“Ta biết, ngươi nằm vùng thì sao?”
Trần Già bất đắc dĩ nói: “Hiện tại Trường Sinh tông đã không cần kẻ nằm vùng là ta rồi, ta làm sao có thể cao hứng được? Ta quả thực là một tên nằm vùng vô công rồi nghề mà.”
Ngụy Quân: “…”
Hình như thật sự có chuyện như vậy.
Nhưng cái này đối với Đại Càn là chuyện tốt.
“Lần này ta tìm ngươi, chính là muốn ngươi để bọn họ được như mong muốn.”
“Được như mong muốn?.”
Trần Già sửng sốt, lập tức phản bác lại: “Ngươi nói là để ta phối hợp với bọn họ đi giết Nguyên Minh chủ? Ngụy Quân, cũng không phải là ta không muốn vậy. Mà là khó khăn quá lớn, thực lực Nguyên Minh chủ hơn ta. Mục tiêu của hắn là Thần hậu, nếu ta muốn giết hắn, khó, rất khó. Ta thậm chí còn hoài nghi hắn đang chuẩn bị gì đó ở phía sau. Trận chiến lần trước bảo vệ Trường Sinh tông, hắn căn bản không xuất toàn lực.”
“Hắn có chuẩn bị khác ở sau là chuyện bình thường. Dù sao khoảng cách lúc trước với hiện tại rất xa, ai biết được mấy năm nay hắn ở phía sau ẩn nấp chuẩn bị bao nhiêu thứ?”
Ngụy Quân đối với chuyện Nguyên Minh chủ có chuẩn bị ở phía sau cũng không kỳ quái.
Loại kiêu hùng này, không có khả năng giống như Lục Nguyên Hạo chuẩn bị nhiều thứ ở phía sau. Dù sao Lục Nguyên Hạo là kỳ ba ngàn năm khó gặp.
Nhưng mà chuẩn bị từng chút một cho sau này thì hoàn toàn có khả năng, hơn nữa phù hợp ăn khớp với thực lực.