Ngươi Đánh Của Ngươi Ta Đánh Của Ta (2)
Dương đại soái mạnh như vậy, cũng mới luyện Bàn xà thương pháp.
Hơn nữa vẫn là Xà vương trẻ tuổi.
Cơ Soái còn chưa vượt qua Dương đại soái.
Bàn long thương…
Cơ Soái khẳng định không luyện được.
Nhất là khi nhìn thấy tự tôn của lão long vương kia, có suy nghĩ đến giới tính của lão long vương, Cơ Soái khẳng định không luyện lên được.
Ma Quân nói: “Chơi ra chơi, nháo ra nháo. Đừng lấy lão Long vương ra làm trò cười.”
Dừng một chút, Ngụy Quân đang lắng nghe một cách chăm chú, Ma Quân liền thêm vào vài câu: “Lão Long vương đánh không lại Thánh nhân, nhưng không có nghĩa là đánh không lại các ngươi.”
Ngụy Quân nở nụ cười: “Hắn chắc chắn đánh không lại ta.”
Ma Quân thật sự không phản bác.
Thực lực hiện tại của Ngụy Quân, nàng cũng không nắm chắc.
Hơn nữa Ma Quân gặp Ngụy Quân vào lúc hắn đại phát thần uy.
Cho nên đối với việc Ngụy Quân huênh hoang, hiện tại Ma Quân cũng bán tín bán nghi.
Nhưng mà nàng biết lão Long vương có bao nhiêu lợi hại, cho nên vẫn lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu Cơ không phải ngươi, ngươi nói hắn cẩn thận một chút. Đương nhiên, nếu ngươi không quan tâm đến sống chết của hắn thì coi như ta chưa nói gì.”
Ma Quân không có cảm tình gì đối với Đại Càn. Nàng chỉ có cảm tình với Ngụy Quân.
Cho nên không thể để Ma Quân trở thành một phần lực lượng của Đại Càn.
Năng lực của nàng chỉ thuộc về Ngụy Quân.
Nếu không phải nàng biết Ngụy Quân không hy vọng Cơ Trường Không chết, nàng cũng không quan tâm.
Ngụy Quân gật gật đầu, cẩn thận hỏi một chút: “Thực lực của lão Long vương so với ngươi hơn kém bao nhiêu?”
“Hiện tại không kém hơn ta.”
Một câu nói của Ma Quân, làm cho sắc mặt của Ngụy Quân ngưng trọng hẳn lên.
Ma Quân hiện tại có thương tích trong người, không phải có trạng thái tốt nhất. Cho nên không khó chấp nhận chuyện thực lực của lão Long vương mạnh bằng Ma Quân lúc bây giờ.
Mặc dù chỉ là thực lực này, nhưng đối với Cơ Soái quả thật là mạnh quá mức rồi.
Nhưng Ngụy Quân rất nhanh lại nghĩ đến một chuyện: “Nghe nói lão Long vương sắp chết.”
Ma Quân trầm ngâm rồi nói: “Nói như vậy thì thực lực của hắn hiện tại hẳn là không bằng ta. Nhưng khẳng định mạnh hơn nhiều so với Tiểu Cơ. Huống chi là tác chiến ở tại sân nhà. Đại Càn các ngươi muốn đổi khách thành chủ thì rất khó.”
Ngụy Quân đồng ý với góc nhìn của Ma Quân.
Nhưng hắn lạc quan hơn so với Ma Quân.
“Chuyện tình này ta cũng có thể đoán được. Cơ Soái, Tô Lang Gia bọn họ đương nhiên cũng có thể đoán được. Tác chiến quân sự cần phải cân nhắc đo luờng sức chiến đấu của cả hai bên. Nếu bọn họ dám làm, nhất định có phần nắm chắc.”
Ngụy Quân thậm chí còn dự đoán được tính toán của Cơ Soái và Tô Gia Lang.
“Nhiều năm như vậy, Đại Càn và Long cung cũng không phải hợp tác lần đầu tiên. Hơn nữa còn có Triệu Vân và Tử Long công chúa ở cùng trận tuyến. Khó bảo toàn Đại Càn ở Long cung không có long mạch gì.”
“Có vài thời điểm, không nhất định phải có năng lực mạnh hơn mới có thể khai chiến. Bằng không thì thế giới này đã không có chiến tranh rồi. Chiến tranh vẫn phải dựa vào bộ não.”
Những trận chiến lấy yếu thắng mạnh chỗ nào mà không có.
Ngụy Quân không phải Càn đế.
Loại chuyện này hắn gặp nhiều rồi.
Nếu thắng bại của chiến tranh được quyết định bởi thực lực mạnh yếu. Vậy thì trên thế giới sẽ không có chiến tranh.
Hai bên trước khi giao chiến, so sánh một chút thực lực hai bên là xong rồi.
Dù sao cũng sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Chính bởi vì mọi chuyện đều có khả năng nên thế giới mới trở nên tuyệt vời hơn.
Nghe Ngụy Quân nói như vậy, Ma Quân cũng không rối rắm.
“Cũng đúng, ngươi nói cũng hợp lý. Nhưng tốt nhất ngươi vẫn nên nhắc nhở bọn họ một chút. “ Ma Quân nói: “Ai cũng không phải là kẻ ngốc. Tiểu Cơ đáp ứng lão Long vương, chẳng lẽ Long cung không đoán được Tiểu Cơ có suy tính khác sao? Cũng chỉ là tương kế tựu kế mà thôi.”
Ngụy Quân gật gật đầu.
“Cho nên, ai cũng không có khả năng nắm chắc phần thắng. Mọi người đều đang đánh cược, hơn nữa tất cả đều rất tự tin đối với bản thân.”
Nhưng mà cuối cùng hươu chết về tay ai còn phải xem thực lực ai mạnh hơn và thủ đoạn ai cao minh hơn.
Ngụy Quân vẫn nói lời nhắc nhở của Ma Quân cho Cơ Soái.
Nhưng lời Cơ Soái đáp lại giống như Ngụy Quân đoán:
“Phú quý phải cầu trong hiểm!”
Đánh một canh bạc không phải chuyện tốt gì.
Nhưng Cơ Soái thì không giống người thích cược lớn.
Hắn đặt cược, nghĩa là hắn vẫn có thể nắm hơn phân nửa phần thắng.
Ngụy Quân và Thượng Quan thừa tướng còn thương lượng với Lục Khiêm một chút. Bọn họ cuối cùng là quyết định tôn trọng ý kiến của Cơ Soái.
Thái độ Thượng Quan thừa tướng là rõ ràng nhất:
“Người đứng đầu quân bộ và người đứng thứ hai cùng nhau làm ra quyết sách, chúng ta không có tư cách nghi ngờ. Ở phương diện hành quân đánh trận, bọn họ mới là quyền uy. Chúng ta sẽ không để người ngoài ngành chỉ đạo người trong nghề.”
Lục Khiêm tỏ vẻ đồng ý.
Hơn nữa, mạng lưới tình báo của hắn cũng chứng minh được một chuyện: “Long cung đúng là đã phân liệt ra, nhưng Tây đại lục không giúp đỡ Long cung. Cho nên khả năng thành công của Cơ Soái bọn họ cũng rất lớn.”
Ngụy Quân nhíu nhíu mày.
“Ngụy đại nhân, làm sao vậy?”
Ngụy Quân nói: “Những môn phái nhỏ này, bọn họ cũng không bị công kích.”
Lục Khiêm và Thượng Quan thừa tướng đều là những người thông minh, bọn họ ngay lập tức đã hiểu được ý tứ của Ngụy Quân.
Lục Khiêm cũng nghiêm nghị nói: “Quả thật không thích hợp. Người của ta cũng không có truyền đến tin tức đại môn phái có dấu hiệu động thủ.”