Đạo Tổ Tự Sát (3)
“Sư phụ ngươi không có biện pháp, nàng chỉ bảo ta tĩnh dưỡng.” Minh Châu công chúa bất đắc dĩ nói.
Ngụy Quân thản nhiên nói: “Ta nói là sư phụ chân chính của ta. Chu Phân Phương chỉ xem như là sư phụ truyền nghề mà thôi, chỉ có thể nói là có ân truyền đạo thụ nghiệp với ta mà thôi.”
Ngụy Quân nói đương nhiên là Đạo Tổ.
Đều nói ăn nhiều quá không nhai được.
Nhưng luận về tham nhiều, không ai có thể nhiều hơn so với Đạo Tổ.
Luận về phương diện dung hợp này, cho dù Thiên Đế lúc đỉnh phong, đều kém hơn so với Đạo Tổ.
Nhưng xét về phương diện trình độ của Đạo Tổ, Thiên Đế đương nhiên cũng sẽ biết một chút.
Nhưng mà dù sao thì hắn cũng là môn sinh đắc ý nhất của Đạo Tổ.
Thậm chí có thể nói là quan môn đệ tử.
“Lão sư chân chính của ngươi?”
Minh Châu công chúa không nghe điều Ngụy Quân nói.
“Ngươi còn có lão sư chân chính?”
“Đương nhiên là có, chẳng qua rất ít đề cập. Hơn nữa, nhắc tới hắn cũng không có chuyện gì tốt, rất có khả năng dẫn phát đến một loạt hậu quả không thể đoán trước.”
Ngụy Quân nhìn Minh Châu công chúa, thoáng do dự một chút.
“Công chúa, ngươi còn muốn ta giúp ngươi chữa khỏi sao?”
“Có thể chữa khỏi sao? Cần thời gian bao lâu?” Ánh mắt Minh Châu công chúa sáng ngời.
“Không đến nửa canh giờ.”
Minh Châu công hít mạnh một hơi.
Có thể nhanh vậy sao.
“Ngụy Quân, ngươi thật sự có bản lãnh này?”
“Bản lãnh này thật ra có, nhưng khả năng sẽ có một chút mạo hiểm.”
“Cái gì mạo hiểm?”
“Ngươi khả năng sẽ bị chú ý.”
“Bị chú ý?”
“Ừm. Bị sư phụ của ta chú ý, không đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà hắn có khả năng sẽ tập trung vào ngươi, hoặc là sẽ ảnh hưởng đến tư duy của ngươi trong chốc lát.”
Nói tới đây, Ngụy Quân lựa chọn ăn ngay nói thật: “Đương nhiên, ngươi cũng có khả năng có được thu hoạch lớn. Ở phương diện ra tay hào phóng, lão sư ta có tiếng hào sảng.”
Hồ Vương đủ hào sảng?
Nhưng so với Đạo tổ, cũng chỉ là tiểu vu gặp đại vu.
Hồ Vương không phải cũng bồi dưỡng một tên Đại hoàng tử và Nhâm Dao Dao.
Nhưng Đạo tổ năm đó một tay bồi dưỡng Thiên Đế đi lên.
Hồ Vương bọn họ có cố gắng lắm cũng chỉ có thể cạnh tranh chức vị đại đội trưởng vận chuyển mà thôi.
Đạo tổ là thần vận chuyển.
Ngụy Quân trên cơ bản xác định Minh Châu công chúa sẽ không có nguy hiểm tính mạng. Lão sư tiện nghi của hắn không ngại giết người, nhưng không cuồng sát. Hơn nữa lười giết những sinh linh không hề có tác dụng đối với hắn.
Tuy nhiên Minh Châu công chúa cũng coi như thiên kiêu, nhưng cũng không có đột phá gì để hấp dẫn hắn.
Đạo tổ chắc chắn rất chướng mắt.
Nhưng một khi bắt đầu thi triển công pháp Đạo tổ, đã giống như cho Đạo tổ một cái định vị vậy.
Để cho Đạo tổ có thể tập trung vào vị trí của Minh Châu công chúa, từ đó xác định vị của Ngụy Quân.
Thật ra chính xác mà nói, Ngụy Quân cũng hơn muốn dẫn rắn ra khỏi hang.
Nhưng nếu như vậy, quả thật đã liên lụy Minh Châu công chúa.
Chuyện này cũng là chuyện khiến hắn do dự.
Minh Châu công chúa là người thông minh, nàng cũng ý thức được điều mà Ngụy Quân lo lắng, nhưng nàng chỉ hỏi chuyện mình quan tâm:
“Không có nguy hiểm tính mạng?”
“Không thể nói hoàn toàn không có khả năng, chỉ có thể nói là khả năng rất nhỏ.”
“Khả năng gặp được kỳ ngộ rất lớn?”
“So với việc nguy hiểm tính mạng thì tỷ lệ lớn hơn.” Ngụy Quân xác nhận nói.
Sư phụ tiện nghi trước giờ ra tay luôn rất hào phóng.
Chủ yếu đối với thế giới của những người giàu, bọn họ luôn nghĩ phát ra mấy trăm vạn tiền lì xì cũng rất tiết kiệm rồi.
Hoàn toàn không ý thức được, mấy trăm vạn tiền lì xì đối với họ mà nói là tiết kiệm, nhưng đối với người thường mà nói vậy cũng là một con số trên trời.
Nghe Ngụy Quân nói như vậy, Minh Châu công chúa lúc này mới nở nụ cười: “Vậy thì còn chờ gì nữa? Nhanh chóng trị liệu cho ta. Ta là quân nhân, vốn phải chinh chiến sát phạt trên chiến trường. Ta không hy vọng xa vời mình có thể sống thọ mãi mãi.”
“Công chưa thật sự nghĩ thoáng.” Ngụy Quân cũng cười.
Nhưng thật ra đạo lý không có xấu.
Nhưng có thể nhìn thoáng như vậy, Ngụy Quân quả thực là ngưỡng mộ Minh Châu công chúa.
“Một khi đã như vậy, thì ta không do dự nữa?”
“Đừng do dự, lập tức bắt đầu.”
“Được, vậy mời công chúa cởi y phục ra.” Ngụy Quân thành thật nói.
Dừng một chút. Ngụy Quân nói thêm: “Công chúa quay lưng về phía ta. Y giả tâm như cha mẹ. Yên tâm, trong mắt thầy thuốc, bệnh nhân không phân biệt giới tính.”
Minh Châu công chúa nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Ngụy Quân, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Ngụy Quân.
Quay lưng về phía Ngụy Quân, Minh Châu công chúa cởi y phục ra, để lộ tấm lưng tuyệt đẹp.
Chỉ là khi Ngụy Quân nhìn thấy tấm lưng trần của Minh Châu công chúa, thật ra có hơi chút bất ngờ.
“Sao những vết sẹo trên lưng công chúa vẫn chưa lành?”
Minh Châu công chúa cười: “Đối với quân nhân vết sẹo là vinh quang, cho nên ta giữ lại. Chờ đến ngày ta muốn lập gia đình, lúc đó hẵng lo lắng loại trừ bọn nó đi, miễng cho trượng phu tương lại không thích.”
Thế giới này có chút thương tổn là không thể chữa.
Ví dụ thương tổn Thánh Nhân tạo cho lão Long Vương.
Trước mắt xem ra là không thể quay lại như trước.
Nhưng mà đại đa số thương thế vẫn có thể khôi phục.
Ví dụ vết thương trên lưng Minh Châu công chúa.
Thông qua các thủ đoạn như dược vật thậm chí tu vi tự thân, đều đủ để loại trừ hoàn toàn.
Rất hiển nhiên, đây là Minh Châu công chúa cố tình để lại.