Đạo Tổ Tự Sát (4)
Ngụy Quân nghe xong nguyên nhân Minh Châu công chúa để lại vết sẹo thì hắn rất tôn trọng hành động này.
Sau đó hắn để lại dấu tay ở sau lưng Minh Châu công chúa.
Ngay sau đó, một chỗ nhiệt từ trong tay Ngụy Quân tiếp nhập vào trong cơ thể Minh Châu công chúa.
Minh Châu công chúa không nhịn được, rất nhanh phát ra những âm thanh khác thường.
Nhưng nàng rất nhanh đã ý thức được không thích hợp, bắt đầu đau khổ nhẫn nhịn.
Sắc mặt Minh Châu công chúa đỏ lên.
“Ngụy đại nhân, ngươi đang làm gì vậy?”
Vì sao nàng cảm giác Ngụy Quân đưa vào trong mình một cỗ nhiệt không hài hòa như vậy?
Ngụy Quân giải thích nói: “Đây là quá trình dung hợp tất yếu, không cần lo lắng. Trong cơ thể ngươi có nhiều chân khí dị chủng, ta thêm vào một loại chân khí cường thế bá đạo hơn và một hạt mầm mống, đem tất cả dung hợp cùng một chỗ, ngày sau ngươi sẽ không lo lắng bị chân khí dị chủng tra tấn nữa.”
“Ngươi để lại trong cơ thể ta một loại mầm móng?”
Không biết vì sao, Minh Châu công chúa tổng cảm thấy có chỗ gì đó không đúng.
Ngụy Quân không nghĩ nhiều.
Động tác hắn rất nhanh.
Năm phút đồng hồ sau, hắn liền ngừng vận công, đồng thời nói với Minh Châu công chúa: “Được rồi, đã xong.”
“Nhanh như vậy? Không phải cần nửa canh giờ sao?”
“Ta nói là trong vòng nửa canh giờ.”
Đương nhiên năm phút đồng hồ cũng là trong vòng nửa canh giờ.
Đối với chuyện này Minh Châu công chúa không thể phản bác gì.
Nhưng đương nhiên sự hưng phấn làm nàng không quan tâm thời gian dài ngắn. Nàng nhanh chóng phủ thêm y phục, cảm nhận một chút, sau đó trên mặt liền xuất hiện ngạc nhiên lẫn vui mừng tươi cười.
“Thương thế của ta thật sự khỏi hoàn toàn rồi.”
"Đương nhiên, ta ra tay, không khỏi mới là lạ."
Bản Thiên Đế sẽ không bao giờ để nữ nhân thất vọng.
Minh Châu công chúa trừng mắt nhìn, nhìn về Ngụy Quân với ánh mắt tràn ngập tò mò.
Nàng vốn tưởng rằng mình thực sự hiểu biết Ngụy Quân.
Hiện tại mới phát hiện, thì ra trong người Ngụy Quân thế mà cũng cất giấu rất nhiều bí mật.
Đương nhiên, chuyện này cũng bình thường.
Giống như nàng đang giấu trong người truyền thừa của Ma môn vậy.
Ai mà không có bí mật giấu đi không muốn người khác biết?
Chuyện này cũng không có ảnh hưởng đến đánh giá của nàng đối với Ngụy Quân.
Nhưng, Minh Châu công chúa vẫn mười phần nghi hoặc.
“Ngụy Quân, ta có một việc không rõ ràng.”
“Chuyện gì?”
“Vì sao lại chữa thương cho ta, muốn ta cởi y phục?” Minh Châu công chúa tò mò hỏi.
Nàng cũng không cảm giác mình cởi y phục có ích lợi gì.
Ngụy Quân trừng mắt nhìn.
“Ta chỉ là lấy mấy vị đại hiệp làm chuẩn.”
Minh Châu công chúa có chút ngơ ngác: “Có ý gì?”
“Thời điểm có vài đại hiệp giúp người khác chữa thương. Phàm là nam, bọn họ luôn cách một lớp quần áo giúp bọn họ chữa thương. Mà phàm là nữ nhân xinh đẹp, bọn họ liền thích bảo đối phương cởi y phục để chữa thương, ví dụ như Trương giáo chủ chính là điển hình tiêu biểu.”
Ngụy Quân giải thích có lý, làm cho người ta tin tưởng.
“Ta nghĩ đây là luật lệ quốc tế, cho nên ta liền noi theo.”
Minh Châu công chúa: ". . ."
Ngụy Quân nói rất nghiêm nghị.
Thiếu chút nữa khiến cho nàng tưởng do mình không thích hợp.
Ngay vào lúc này.
Trên trời.
Tại một huyệt động nơi nào đó.
Một con mắt bỗng nhiên toả ra ánh sáng trắng.
Đồng thời, một đạo thanh âm kinh ngạc đột nhiên vang lên:
“Đạo chủng đột nhiên xuất hiện rồi?”
“Trừ ta ra, thế giới này lại có người chế tác ra được đạo chủng.”
“Hơn nữa, thủ pháp rất quen thuộc.”
“Còn là nhân gian, có chút thú vị. Còn để lại cho ta một con đường dẫn.”
Giữa không trung vang lên một tiếng cười khẽ, nổi lên một mảng gợn sóng, nhưng sau đó lại trở về trầm tĩnh.
Một lát sau.
Nhân gian.
Đại Càn, phủ Minh Châu công chúa.
Ánh mắt Minh Châu công chúa chớp lên, liếc nhìn Ngụy Quân một cái.
Khí tức trên người đột nhiên tăng vọt.
“Đồ nhi tốt, quả nhiên là ngươi.”
Những lời phát ra từ miệng Minh Châu công chúa, Ngụy Quân thiếu chút nữa không khống chế được mình, lập tức vui đến nhảy dựng.
Nhưng tại thời điểm mấu chốt, hắn nhịn xuống.
Hơn nữa biểu hiện như lâm phải đại địch.
Nhất định phải diễn cho tốt.
Không thể để cho sư phụ tiện nghi nhìn ra sơ hở.
"Sư. . . sư phụ?"
Sắc mặt Ngụy Quân tái nhợt xuống, trán thậm chí xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh. Biểu hiện giống như một người đang phải gặp nguy cơ sinh tử, diễn rất nhuần nhuyễn.
Nhưng lời của “Minh Châu công chúa”, làm thân thể Ngụy Quân bắt đầu cứng ngắc.
“Ngươi chủ động muốn dẫn ta đến.”
“Ngươi muốn bố trí giết ta?”
“Thấy địch tỏ ra yếu thế, sau đó dùng một chiêu chế địch. Đồ nhi tốt, binh pháp của ngươi đều là ta dạy.”
“Ta bây giờ còn chưa thấy còn chưa thấy con bài chưa lật của ngươi, nhưng ngươi dẫn ta xuống, khẳng định đã nắm chắc giết được ta.”
“Ngươi đã muốn ám sát ta một lần, thế mà còn muốn ám sát ta lần hai. Ngươi cho là vi sư dễ lừa như vậy sao?”
“Ngươi có phải đã bày ra thiên la địa võng gì không? Chờ ta chui đầu vào lưới? Đồ nhi tốt, ngươi cũng quá coi thường vi sư rồi. Vi sư là người lỗ mãng như vậy sao?”
“Ngươi không cần lo lắng bị bắt, đây là một luồng ý niệm trong đầu. Coi như lễ gặp mặt vi sư tặng cho nha đầu này.”
“Lần sau muốn lừa vi sư, ngụy trang giống một chút, ngươi cho là vi sư là kẻ ngốc sao? Cứ như vậy tặng ngươi đầu nguời.”
“Ta tình nguyện tự sát, cũng tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội cho ngươi giết ta.”
“Hóa đạo.”
Một luồng đạo niệm, một luồng đạo niệm có thể đánh chết Ngụy Quân, liền như vậy biến mất trong không khí
Đạo niệm hư hư thực thực Đạo tổ, lựa chọn tự sát…