Bàn Long (1)
Ngụy Quân sụp đổ rồi.
“Lão già kia, ngươi đã dám tự sát rồi, còn không dám tới giết ta.”
“Ngươi mẹ nó còn sợ cái gì chứ.”
“Ta hận.”
Trên trời.
Con mắt đó một lần nữa mở ra.
Hắn dường như thấy được vẻ mặt tức thở hổn hển của Ngụy Quân.
Trong không khí vang lên tiếng cười khoái chí.
…
“Vừa mới xảy ra chuyện gì?”
Minh Châu công chúa khôi phục lại thân thể.
Nàng đối với chuyện vừa rồi hiển nhiên hoàn toàn không biết gì hết.
Chỉ là…
“Nha.”
“Trong cơ thể của ta…”
“Sao lại nhiều thứ như thế?”
“Đột nhiên hình như ta đã mạnh hơn rất nhiều thì phải?”
Ngụy Quân thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Tự tin lên, bỏ từ “giống như” đi.”
Ngươi chỉ trở nên mạnh mẽ hơn?
Ngươi đây là nhận được một lễ gặp mặt của sư phụ tiện nghi.
Đương nhiên, cái này đối với sư phụ tiên nghi của Ngụy Quân mà nói, không tính gì.
Nhưng mà lễ gặp mặt của phú ông đối với một người bình thường mà nói, cũng là một con số trên trời.
Cái gì Minh Châu công chúa cái gì cũng chưa làm, kỳ ngộ đã xuất hiện rồi.
Chính là nàng cũng không dám tin.
“Đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Ngụy Quân trào phúng nói: “Ngươi gặp được một người coi tiền như rác.”
Hắn vẫn thực bi phẫn.
Cái lão già kia của ngươi, ngay cả chết cũng không sợ, thà rằng để bản thân hoá đạo, cũng không dám ra tay.
Ngươi sợ cái quả cà gì nha.
Còn có một kết cục kinh khủng hơn ngươi hoá đạo sao?
Trên thực tế, quả thực có.
Từ kết quả mà nói, Đạo Tổ đã làm đúng.
Đạo Tổ đoán là Ngụy Quân cố ý dẫn hắn xuống, đoán đúng rồi.
Đạo Tổ đoán Ngụy Quân nhất định có chuẩn bị ở phía sau, đoán đúng rồi.
Đạo Tổ đoán Ngụy Quân nhất định không có khả năng cứ gặp mặt hắn như vậy, tất có âm mưu, cũng đoán đúng rồi.
Cho nên Đạo tổ lựa chọn hóa đạo thân mình, đối với hắn mà nói chỉ là một tia thần niệm không đáng kể. Tránh để cho hắn bị trực tiếp đả kích, thật ra là vẫn là làm đúng rồi.
Đạo tổ đưa ra lựa chọn, đều là chính xác trăm phần trăm. Hơn nữa quả thật làm cho tính toán của Ngụy Quân rơi vào khoảng không.
Ngụy Quân chỉ là hận.
Thằng nhãi này lúc trước không có ổn như vậy.
Lão già này rõ ràng là kẻ thuận gió đẩy sóng lật trời.
Thời điểm trận chiến Tào Tháo Xích Bích, đều không bằng một phận vạn lão gia này.
Bằng không năm đó Thiên Đế cũng không có cơ hội nghịch tập.
Dưới tình huống cấp độ của bản thân là max cấp, đối thủ chỉ mới cấp 1. Nhưng mà lão gia hoả này tự tay bồi dưỡng đối thủ đến cấp 99, sau đó mới cùng đối thủ nhất quyết tranh hùng.
Làm sóng to ngập trời mới là bản tính của lão già này.
Hiện tại hắn sao lại thận trọng như vậy?
Ngã một lần nên từ đó có bóng ma tâm lý sao?
Không lẽ là do ta đã dạy hắn một khóa sao?
Nếu đổi lại là Đạo tổ trước kia, dù hắn có hẹn hay không, đều không đánh trước một gậy tre.
Cẩu tử, ngươi đã thay đổi.
Ngụy Quân rất thất vọng.
Trước đã nói là được không quên sơ tâm mà?
Minh Châu công chúa cảm nhận được phiền muộn của Ngụy Quân.
Nhưng nàng không hiểu lắm.
Hơn nữa tinh lực hiện tại của nàng cũng không đặt ở trên người Ngụy Quân.
Lòng nàng tràn đầy vui mừng, đắm chìm vào sự biến hóa thực lực của mình.
“Ngụy Quân, ngươi giúp ta gia tăng thực lực?”
“Không phải ta. Bản lãnh của ta còn chưa lớn như vậy.” Ngụy Quân nói.
“Có phải là sư phụ tiện nghi của ngươi?”
Minh Châu công chúa cũng là một người có chỉ số thông minh ở tuyến đầu, rất nhanh liền nghĩ đến điều lúc trước Ngụy Quân nói.
“Trách không được ngươi nói ta có thể sẽ không gặp phải nguy hiểm, nhưng rất có khả năng sẽ có tạo hóa, quả nhiên là thật.”
Minh Châu công chúa vừa mừng vừa sợ, thậm chí còn chủ động nói: “Sư phụ ngươi còn có thể đến đây một chuyến nữa không? Đế đô hoan nghênh hắn.”
Ngụy Quân: “…Ta cũng hoan nghênh hắn, nhưng hắn nhắm chừng là không dám tới nữa.”
“Vì cái gì?”
“Hắn thay đổi rồi, cẩu tra nam.” Giọng điệu Ngụy Quân căm hận nói.
Dừng một chút, Ngụy Quân bổ sung thêm một câu: “Cũng có thể là một tra nữ. Đương nhiên, cũng có khả năng là sinh vật vô tính. Tóm lại, hắn rất tra.”
Minh Châu công chúa kinh ngạc nói: “Còn có sinh vật vô tính?”
Ngụy Quân liếc mắt nhìn Minh Châu công chúa một cái rồi trào phúng nói: “May mắn ngươi không ở Tây Đại lục, bằng không với nghi vấn này của ngươi sẽ bị người Tây Đại lục bạo hành.”
“Là ý gì?”
“Tây Đại lục có một tiếu thuyết gia tên là La Lâm, bởi vì một câu nghi ngờ nhân sĩ khác vô tính, nên bị khai trừ khỏi thư tịch rồi. Về sau nói chuyện chú ý một chút, đừng tưởng ngươi là công chúa thì không ai dám đụng ngươi.”
Minh Châu công chúa mở to hai mắt nhìn.
“Đây chính xác là chính trị Tây Đại lục?”
“Không sai biệt lắm.”
“Vậy xem ra Tây Đại lục cũng không được tốt lắm.”
“Đừng trào phúng người ta, Đại Càn cũng có một đống chuyện hỏng bét.”
“Ai nói? Hiện tại Đại Càn có thể mắng Hoàng đế.”
“Đó là ta, là ta có thể mắng Hoàng đế.” Ngụy Quân bĩu môi nói: “Tìm một dân chúng bình thường, đừng nói mắng Hoàng đế, ngươi để hắn mắng Huyện thái gia thử xem?”
Minh Châu công chúa không phản bác được.
Bình đẳng chung quy chỉ tồn tại trong lý tưởng.
Nàng buông tha việc theo đuổi vấn đề này, tiếp tục quay lại với đề tài trước: “Sư phụ chúng ta thật sự không xuống được?”
Ngụy Quân: “Sao lại gọi là sư phụ chúng ta?”
Minh Châu công chúa đương nhiên nói: “Ta được sư phụ của ngươi tặng một món quà, cũng coi như là nửa đồ đệ rồi.”
“Ngươi thật sự biết thuận thế trèo lên, nhưng nếu làm đồ đệ của hắn thì ngươi bỏ cuộc đi. Thông thường chẳng có ai có kết cục gì tốt cả.”