Bàn Long (2)
Minh Châu công chúa hiểu sai.
Nàng hỏi dò Ngụy Quân: “Đây là nguyên nhân ngươi hạ phàm sao?”
Ngụy Quân: “…Ngươi nói như vậy thật ra cũng không sai.”
Nguyên nhân Ngụy Quân chuyển thế, quả thật là có quan hệ với sư phụ tiện nghi kia.
Cho nên Ngụy Quân cũng không phủ nhận cách nói của Minh Châu công chúa.
Tuy nhiên Minh Châu công chúa khẳng định là muốn xóa bỏ.
Minh Châu công chúa nói hạ phàm, rõ ràng là từ cao xuống thấp.
Hơn nữa, nàng đưa ra phán đoán giống với trước kia của Lục Nguyên Hạo.
“Ngụy đại nhân, sư phụ ngươi có phải là một vị thiên thượng tôn quý nào không?”
Ngụy Quân trừng mắt nhìn.
“Điện hạ, ta cảm thấy lý giải của ngươi không đúng, nhưng cách nói của ngươi thì giống vậy.” Ngụy Quân nói.
Có sư phụ tiện nghi của hắn ở đây, hiện tại tôn quý nhất trên trời tất nhiên không là Thần quân và Thần hậu.
Khẳng định là sư phụ tiện nghi của hắn.
Cho nên Minh Châu công chúa nói một chút cũng không sai.
Chẳng qua Minh Châu công chúa nói đúng đáp án tiêu chuẩn, nhưng thật ra nàng cũng không chân chính hiểu biết được đáp án tiêu chuẩn này.
Nàng chỉ là rung động nói: “Quả nhiên, thật sự là một vị này. Xem ra thiên thượng đấu tranh cũng rất kịch liệt, hơn nữa Thần quân và Thần hậu cũng không thấy đồng lòng.”
Ngụy Quân: “…Lời hiện tại của ngươi, hẳn là cũng không sai.”
Thần hậu lúc trước là nữ nhân của lão Đinh.
Là nữ nhi nhị đại yêu sư.
Thần quân chỉ sợ không cần thiết biết.
Đừng nói Thần quân, lúc trước ở nhân gian, mấy tin tức này cũng không có ai biết cả.
Hơn nữa một khi đề cập đến quyền lực và địa vị, tuy người thượng vị lúc đó là vợ chồng, cũng rất khó mà không hề có hiềm khích.
Cơ bản Minh Châu công chúa lúc này đã muốn chắc chắn, lão sư tiện nghi của Ngụy Quân có thể là Thần quân.
Nàng không đoán Thần hậu bởi vì thận hậu rõ ràng là bên kia Trường Sinh tông, bao gồm là Yêu đình bên kia.
Nhìn trước nhìn sau thì cũng chẳng có cách nào đoán được Ngụy Quân có liên quan gì đến Thần quân cả.
Nhưng Thần quân không có chứng cớ gì biểu hiện hắn không thể liên quan đến Ngụy Quân.
Cho nên nàng có lý do hoài nghi. Ngụy Quân và Thần quân nhất định có liên quan.
Thậm chí không nhất định là thầy trò.
Ngụy Quân khinh thường hoàng thất như vậy, dũng khí từ đâu mà có?
Vừa rồi Ngụy Quân nhẹ nhàng bâng quơ ra tay cứu nàng, đến sau cùng là hắn có bí mật gì giấu sau lưng?
Vừa rồi làm cho thực lực của chính mình tăng nhanh là sư phụ tiện nghi của Ngụy Quân sao?
Ai có thể cam đoan, người ra tay có thể sẽ không là chính Ngụy Quân đâu?
Suy nghĩ của Minh Châu công chúa bay tán loạn.
Nàng thậm chí đoán, có lẽ Ngụy Quân chính là Thần quân.
Có lẽ là ở trên trời đấu tranh quyền lực thất bại, hay có lẽ là do nguyên nhân bí ẩn nào khác. Cũng có khả năng vì tu luyện công pháp, cho nên Thần Quân chuyển thế thành Ngụy Quân.
Tất cả đều có khả năng.
Quan trọng nhất là, bí mật của Ngụy Quân rất lớn.
Hơn nữa Ngụy Quân rất có lai lịch.
Vậy nàng yên tâm.
Cũng biết nên làm như thế nào.
“Ngụy Quân, ngươi yên tâm, chuyện xảy ra trong hôm nay, ta sẽ không nói cho kẻ nào. Khi nào ngươi cần ta phối hợp, lúc nào cũng có thể nói với ta.”
Minh Châu công chúa một chút uy ngôn cũng không có.
Trong suy nghĩ của nàng, đã tự mình bổ não tạo nên một vở kịch lớn, với rất nhiều yêu hận tình thù trên trời.
Ngụy Quân: “…Ta không biết hiện tại trong đầu ngươi đang nghĩ gì, nhưng mà ta nghĩ nên nói cho ngươi, điều ngươi nghĩ khẳng định không đúng.”
Minh Châu công chúa gật đầu nói: “Ta biết, ngươi không cần giải thích.”
Ngụy Quân: ". . ."
Ngươi biết cái cà.
Quên đi, các ngươi đều là vua hiểu biết.
Ngụy Quân cũng quen rồi
Vua biết tuốt thì vua biết tuốt đi.
Đừng ảnh hưởng đến chính sự là được.
“Quà gặp mặt sư phụ tiện nghi tặng cho ngươi, thật ra là giúp Đại Càn một chút. Điện hạ, hiện tại ngươi hẳn là có tinh lực và năng lực xử lý quân vụ rồi chứ?” Ngụy Quân hỏi.
“Đương nhiên.”
Trong mắt Minh Châu công chúa hiện lên chút tinh quang.
“Ta có cảm giác hiện tại ta có thể đánh chết một con rồng. Ngụy Quân, ta muốn đi giết Hải hậu.”
Dù sao cũng do Hải hậu tạo nên thế bất lợi hiện tại.
Danh tướng này, tâm trả thù một người mạnh hơn một người, bởi vì bọn bọ một người so với một người càng kiêu ngạo hơn.
Cho nên không ai tiếp thu được thất bại.
Tô Lang Gia ở trấn Tây thành sau khi làm việc, trực tiếp chọn Liên mnh người tu chân, hiện tại muốn chọn Long cung.
Cùng Tô Lang Gia bình tĩnh trước kia hoàn toàn là hai phong cách khác nhau.
Hiện tại Tô Lang Gia tiến cấp hơn so với Cơ Soái.
Hiển nhiên, hắn cũng bị kích thích.
Minh Châu công chúa cũng là đạo lý giống vậy.
Nhưng Ngụy Quân ngăn cản nàng.
“Đừng quậy, tuy thực lực ngươi tiến bộ, nhưng mà muốn ở trong bao vây của thiên quân vạn mã, trực tiếp lấy đầu thượng tướng, ngươi cho ngươi là ta sao?” Ngụy Quân nói.
Minh Châu công chúa: “…”
Ngươi thổi phồng mình thì thổi đi.
Đừng có kéo ta làm nền được không hả?
“Việc hiện tại ngươi phải làm, chính là toạ trấn đầu não, trù tính toàn cục. Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, Nguyên Minh Chủ đã liên thủ với Tây Đại Lục, rất nhanh sẽ khởi xướng công kích với Đại Càn chúng ta. Mà chúng ta cũng chuẩn bị ra tay đối với Thiên Thi môn, cục diện phức tạp, chuyện ngươi cần phải làm rất nhiều.”
“Yên tâm, giao cho ta.”
“Còn có hoàng tộc bên kia, cũng đến lúc cho bọn họ xuất chút xuất lực. Lúc trước bọn họ đáp ứng Tô Lang Gia, lúc này không thể làm rùa đen rút đầu. Bằng không mà nói thì hậu quả nghiêm trọng.”