Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1284 - Chương 1284. Bàn Long Côn Chính Thức Có Tác Dụng (2)

Chương 1284. Bàn Long Côn Chính Thức Có Tác Dụng (2) Chương 1284. Bàn Long Côn Chính Thức Có Tác Dụng (2)

Bàn Long Côn Chính Thức Có Tác Dụng (2)

“Nguỵ đại nhân, sao ngươi lại tới đây?”

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Nguỵ Quân, bọn Cơ Soái mười phần bất ngờ.

Nhưng đợi Nguỵ Quân lấy ra Bàn long côn và kể lại chuyện xưa, sắc mặt các nữ tướng quân đều rất xấu hổ. Mà các nam tướng quân ai nấy mắt sáng ngời ngời.

Cơ Soái chính là người có ánh mắt sáng nhất.

“Còn có thể có loại chuyện này?”

“Thánh nhân thật sự biết chơi.”

“Trách không được chơi lão Long vương hỏng rồi.”

“Nguỵ Quân, đến, đưa Bàn long côn cho ta.”

Nguỵ Quân không biết Cơ Soái muốn làm gì nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu, đưa Bàn long côn cho Cơ Soái.

Sau đó hắn chỉ thấy Cơ Soái trực tiếp đi ra ngoài.

“Ai, Cơ Soái, ngươi đi đâu vậy?” Nguỵ Quân rất bất ngờ.

Cơ Soái không quay đầu lại, lớn tiếng đáp lời: “An tâm đi, Nguỵ đại nhân. Lát nữa ta mời ngươi uống rượu.”

Cơ Lăng Vân chú ý theo phương hướng Cơ Soái rời đi, không nói gì.

“Hình như hắn đi nhà bếp.”

Nguỵ Quân trực tiếp lớn tiếng ho khan.

“Cơ Soái đi đâu?”

“Nhà bếp.”

“Hắn đi nhà bếp làm gì?”

Lâm tướng quân không hổ là tài nữ đọc nhiều sách vở, nháy mắt đã tiếp lời: “Nam nhân các ngươi không phải đều tin ăn gì bổ đó đấy chứ?”

Nguỵ Quân: “…Lâm tướng quân ngươi biết cũng thật nhiều, ít xem sách giải trí lại.”

Sắc mặt Lâm tướng quân ửng đỏ, nhưng không chút nào yếu thế: “Nguỵ đại nhân, buổi tối cũng có thể tẩm bổ một chút.”

Nguỵ Quân khoát tay bình bĩnh nói: “Lâm tướng quân yên tâm, lão Long vương ăn của ta hắn còn có thể tẩm bổ, ta ăn của hắn thì không được. Không tin thì ngươi có thể thử xem.”

Lâm tướng quân: “…”

Nàng thua rồi.

Dù sao da mặt nàng vẫn mỏng.

Tiết tướng quân cười phì ra tiếng.

“Tần nhi, đừng đấu võ mồm với Nguỵ đại nhân. Nguỵ đại nhân, ngươi đi khuyên nhủ Cơ Soái đi. Đồ Thánh nhân luyện chế, sao có thể ăn được chứ?”

Nguỵ Quân: “Không cần khuyên, đến lúc bọn họ phát hiện không chín, sẽ tự động buông tha thôi.”

Sự thật chứng minh, Nguỵ Quân là hán tử ăn no nên không hiểu hán tử đói.

Hắn đã xem nhẹ cái đám đói khát này.

Cũng xem nhẹ sức sáng tạo của bọn họ.

Bàn long côn khẳng định không có cách nào làm thành đồ ăn.

Nhưng lúc bọn họ nấu cơm, trực tiếp ném Bàn long côn vào bên trong.

Để lây dính khí tức của long côn.

Sau đó một đám tướng quân tụ cùng một chỗ cùng nhau ăn.

Cơ Soái không mừng mời chào Nguỵ Quân: “Nguỵ đại nhân, đến, ăn một chút. Tuy Bàn long côn không chín được, nhưng dựa theo hiệu quả mà nói, hẳn là không kém hổ tiên đâu.”

Nguỵ Quân: “…Ta còn trẻ tuổi, không cần dùng, các ngươi ăn đi.”

Bọn Cơ Soái đều liếc mắt nhìn Nguỵ Quân.

Cơ Soái buồn bã nói: “Ai mà không từng trẻ tuổi chứ? Nguỵ đại nhân, ngươi sống yên ổn nhưng cần nghĩ đến những ngày gian nguy.”

Tô Lang Gia gật đầu tán động: “Mặc dù là trẻ tuổi, cũng phải truy cầu càng nhanh càng mạnh hơn.”

Nguỵ Quân: “Nhanh hơn thì không cần, Tô tướng quân ngươi đi lầm đường rồi.”

Lần này đến phiên Tô Lang Gia lớn tiếng ho khan.

Nguỵ Quân tưởng rằng đây chính là cực hạn của bọn họ.

Hắn thật sự không nghĩ tới trí sáng tạo của nhóm người này diệu kỳ như vậy

Bọn họ dùng Bàn long côn để nấu cơm xong, thế mà lại mang Bàn long côn đi ngâm rượu.

Một đám Đại tướng quân vì tranh rượu mà thiếu chút nữa đánh nhau.

Thật làm cho Nguỵ Quân mở rộng tầm mắt.

“Người đến tuổi trung niên có áp lực lớn vậy sao?” Nguỵ Quân thực sự cảm khái.

Trách không được từ xưa đến nay bán thuốc đều có thể kiếm tiền.

Trách không được Chu Phân Phương nói mình là phú bà.

Hắn cảm thấy nếu mình làm ra được viên thuốc màu lam thì dù không thể trở thành người giàu nhất của thế giới này. Kiếm cái mục tiêu làm triệu phú Trung Quốc hẳn là không có vấn đề gì lớn.

“Bọn họ chẳng qua là muốn mượn rượu tiêu sầu.”

Tiết tướng quân không biết đến từ khi nào, ngồi xuống bên người Nguỵ Quân. Nhìn một đám Đại tướng quân đang uống rượu, không tiếng động thở dài.

“Nguỵ đại nhân, ngươi không nên tới.”

“Vì sao?”

“Chúng ta không nắm chắc phần thắng, cho nên nhóm Đại tướng quân có hành vi phóng đãng cũng có một phần là muốn giải toả áp lực.” Tiết tướng quân bất đắc dĩ nói: “Cục diện hiện tại của Long cung phức tạp và ác liệt hơn so với chúng ta tưởng tượng. Áp lực Bọn Cơ Soái hiện tại đang rất lớn.”

“Cục diện long cung phức tạp và ác liệt hơn so với tưởng tượng? Cụ thể là tình huống gì? Nói cho ta nghe một chút.” Nguỵ Quân nói.

Một câu của Tiết tướng quân, làm cho Nguỵ quân biến sắc.

“Cho đến bây giờ, Long cung vẫn chưa thả Triệu tướng quân.”

Nguỵ Quân nheo mắt: “Làm con tin?”

“Không khác biệt lắm. Một khi chúng ta có hành động, Triệu tướng quân lập tức có khả năng đầu người hai nơi. Cơ Soái bọn họ không muốn thoả hiệp, cũng không muốn trả giá bằng tính mạng của Triệu tướng quân. Nhưng tình hình trước mắt, còn chưa có biện pháp vẹn toàn cả hai bên.

“Không chỉ như thế, phe phái ở Long cung trước kia thân thiết với chúng ta đều chặt đứt liên hệ rồi. Bọn họ giải thích là, Long tộc dựa theo ước định với Thánh nhân, phải thân thiết với Nhân tộc chứ không phải thân thiết với Đại Càn. Người Tây đại lục cũng là người, Liên minh người tu chân cũng là ngươi. Cho nên bọn họ căn bản không có nghĩa vụ phải thân cận Đại Càn.”

Giải thích này thật ra cũng không có gì sai.

Niên đại lúc đó của Thánh nhân, còn chưa có Đại Càn đâu.

Cho nên Thánh nhân đương nhiên sẽ không đảm bảo cho Đại Càn.

Thứ Thánh nhân chú ý là toàn bộ Nhân tộc.

Mà trùng hợp chính là nếu để Tây đại lục và Đại Càn cạnh tranh trên phương diện này, Tây đại lục càng có ưu thế hơn Đại Càn.

Bình Luận (0)
Comment