Bàn Long Côn Chính Thức Có Tác Dụng (3)
“Còn có, dự tính của chúng ta trước mắt là xâm nhập lòng địch.”
Nguỵ Quân gật đầu nói: “Không sai, “Xâm nhập lòng địch”.”
Tiết tướng quân: “…Ta cảm giác ngươi nói có nghĩa khác.”
“Không có, Tiết tướng quân hiểu lầm ta rồi. Quên đi, chúng ta đổi cách nói. Dự tính trước măt của Cơ Soái là “Độc sấm long đàm”.”
Tiết tướng quân: “…”
Là do nàng có vấn đề sao?
Sao nàng lại cảm thấy Nguỵ Quân nói không thích hợp?
Nàng cảm giác mình quá đen tối rồi.
Nhưng nàng quyết định giả dạng thành bộ dáng gì cũng không hiểu.
“Không sai biệt lắm chính là ý đó đó. Sau đó hôm nay Long cung phái người liên hệ đến chúng ta, lão Long vương đáp ứng cử hành hôn lễ. Chúng ta có thể đến Long cung làm khách quý, nhưng chỉ tướng quân mới có thể đi, binh sĩ thì không được.”
“Chuyện này cũng rất bình thường.” Nguỵ Quân nói: “Nếu Long cung để chúng ta mang binh sĩ theo, vậy mới là kỳ quái. Giấu binh sĩ trong pháp khí không gian là được.
Nguỵ Quân không xem đây là chuyện gì lớn.
Nhưng một câu của Tiết tướng quân, làm cho Nguỵ Quân biết lý do bọn Cơ Soái buồn rầu.
“Tây đại lục không phái người trợ giúp Long cung, nhưng bọn họ cho Long cung một dụng cụ kiểm nghiệm pháp khí tiên tiến nhất. Đơn giản mà nói chính là, giấu người trong pháp khí không gian không thể gạt được kiểm tra của Tây đại lục.”
Nguỵ Quân chậm rãi gật đầu, rồi nói: “Đã hiểu rồi, chuyện này quả thật có chút khó giải quyết.”
“Đúng vậy, Long cung hiện tại quyết tâm liên thủ cùng Tây đại lục. Cục diện hiện tại của chúng ta rất ác liệt. Vốn chúng ta muốn mưu lợi mà thắng, nhưng hiện tại, tựa như chỉ có thể cường công.” Tiết tướng quân nói.
“Cường công không được, cường công chỉ thêm thương vong không cần thiết. Hơn nữa Long cung tác chiến tại bản thổ, chiếm ưu thế lớn hơn, chúng ta chưa chắc có thể công xuống dưới. Luận thuỷ chiến, chúng ta kém xa Tây đại lục.”
Lo lắng của Nguỵ đại nhân cũng là lo lắng của ta, lo lắng của bọn Cơ Soái.”
Tiết tướng quân giúp Nguỵ Quân hiểu rõ.
Trách không được hành vi của bọn Cơ Soái có chút khác thường.
Xem ra bọn họ cũng là bị áp lực đến tận cùng, bắt đầu tìm niềm vui trong khổ ải.
Chỉ số thông minh và năng lực của nhóm người này là không thể nghi ngờ.
Nhưng mà nếu so sánh lên thì lực lượng Long cung có thực lực tuyệt đối.
Mà khoa học kỹ thuật của Tây đại lục đi trước Đại Càn ít nhất một thời đại.
Cho nên thời điểm bị thực lực và kĩ thuật đều vây khốn, chỉ dựa vào mưu trí, thật rất khó có thể dịch chuyển thế cục.
Một bầu máu nóng nhiệt huyết, nhưng lại không thể giải quyết toàn bộ vấn đề.
Thực lực chênh lệch, kĩ thuật thua kém, đều là những chênh lệch trực diện.
Trên chiến trường của tinh anh, rất rõ ràng mình đang gặp phải cục diện thế nào.
Bọn họ đều cố gắng nghĩ biện pháp. Nhưng hiện tại xem ra, bọn họ vẫn chưa nghĩ ra được.
Nhưng Nguỵ Quân đã có một ý tưởng mới.
Đương nhiên, cái này không thể không nhắc đến đề xuất của Minh Châu công chúa.
“Có lẽ, ta có biện pháp thay đổi cục diện?”
“Ngươi có biện pháp?”
“Thử xem một lần cũng không sao. Hôn lễ của Cơ Soái và lão Long vương định vào ngày mốt?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ta đi hẹn lão Long vương nói chuyện.”
Nguỵ Quân không phải đang nói giỡn, hắn nói thật.
Một lúc lâu sau.
Bọn Cơ Soái đều dừng lại, ai nấy tự trở về nghỉ ngơi.
Bàn long côn một lần nữa được Nguỵ Quân đặt trước mặt mình.
Hắn thúc dục Bàn long côn.
Một lát sau, sâu bên trong Long cung, một con rồng già rung động trong lòng, sắc mặt đại biến.
“Cảm giác này?”
“Là vật trên người ngươi.”
“Ai?”
“Đừng nhìn nữa, đây là không gian tinh thần Thánh nhân luyện chế vào Bàn long côn. Có thể thông qua Bàn long côn trao đổi ý thức với ngươi.”
Nguỵ Quân huyễn hoá ra bóng người của mình trong không gian tinh thần.
Hắn cũng cẩn thận đánh giá lão Long vương một chút.
Không thể không nói, có chút buồn nôn.
Bởi vì giờ phút này lão Long vương, cũng không phải bản thể là rồng, mà là một lão thái thái tô son điểm phấn.
Hơn nữa, còn có một chút thẹn thùng đưa đẩy.
Quan trọng nhất là, diện mạo phi thường yêu nước.
Ý tứ của diện mạo phi thường yêu nước là, chỉ dựa vào diện mạo cũng có thể hù chết kẻ địch, lập công lao cho quốc gia.
Lão Long vương thật sự có tiềm chất ở phương diện này.
Giờ khắc này, Nguỵ Quân gửi đến Cơ Soái lời chia buồn chân thành.
Mà lão Long vương sau khi nhìn thấy Nguỵ Quân, ánh mắt cũng nhíu lại.
“Nguỵ Quân? Là ngươi.”
Nguỵ Quân nhíu mày, kinh ngạc nói: “Ngươi nhận ra ta?”
“Thiên hạ ai mà không biết Quân?”
Lão Long vương tâng bốc một câu.
Hắn cũng không phải là lão lỗi thời không quan tâm đến những thay đổi của thời thế.
Đối với Nguỵ Quân, hắn không có khả năng không biết.
Nhưng so sánh với Nguỵ Quân, hắn càng chú ý đến Bàn long côn hơn.
Nhìn Bàn long côn trước mặt, lão Long vương nước mắt tung hoành.
“Của ta…”
Hắn không nói hết câu.
Nhưng Nguỵ Quân biết hắn muốn nói gì.
Thấy lão Long vương kích động như thế, Nguỵ Quân ngược lại yên tâm hơn.
“Lão Long vương, ta gọi ngươi đến, là muốn bàn với ngươi về chuyện hợp tác.”
“Ngươi, nói chuyện hợp tác với ta?”
Lão Long vương mười phần kinh ngạc.
Nguỵ Quân xác nhận: “Đúng vậy, bàn chuyện hợp tác với ngươi. Lão Long vương đứng ở phía Đại Càn, từ phía sau đánh bất ngờ quân Tây đại lục, phối hợp với quân đội Đại Càn công kích trước sau, tiêu diệt binh đoàn Hải Hậu. Để làm hồi báo, ta trả lại Bàn long côn cho lão Long vương, để lão Long vương khôi phục toàn thân, như thế nào?”
Không có bằng hữu vĩnh cửu, cũng không có kẻ địch vĩnh cửu.
Thời điểm nên hợp tác thì hợp tác.