Từ Xưa Đến Nay May Mắn Của Giáo Binh Luôn Rất Thấp, Riêng Chỉ Triệu Vân Là Nghịch Thiên (1)
Rồng sinh chín trứng, mỗi trứng đều khác nhau.
Tù Ngưu, Nhai Xế, Trào Phong, Bồ Lao, Toan nghê, Bí Hí, Bệ Ngạn, Phụ Hý, Si Vẫn,…
Chẳng có ai là chân long.
Nhưng bọn họ đều có huyết mạch thuần khiết của tổ long.
Ngoại trừ tổ long, áp bách toàn bộ Long tộc.
Cũng chỉ có tổ long còn sống.
Nếu không lão đại của Long tộc hiện tại, căn bản sẽ không phải là rồng.
Tổ long có thể làm được chuyện này, thì cũng có thể đè ép xuống.
Nhưng lão Long vương sắp chết rồi.
Hắn thật sự không dám mạo hiểm như vậy, không dám để lại cho Long cung một quả đại lôi lớn như thế.
Hắn chỉ không rõ, bí ẩn này của Long tộc, sao Nguỵ Quân biết được?
Nghe được thắc mắc của lão Long vương, trong lòng Nguỵ Quân chấn động.
Không xong.
Phe đầu hàng công kích rồi.
Vậy khác nào hắn phá hỏng quy củ rồi.
Dù sao hai bên cũng đã âm thầm ăn ý sẽ không sử dụng vũ khí hạt nhân.
Một khi một bên sử dụng trước, sự cân bằng sẽ mất đi hiệu lực.
Nguỵ Quân không sợ không khống chế được.
Nhưng hắn biết, ngoại trừ hắn, không ai có thể chống đỡ được nếu sư phụ tiện nghi của hắn ra tay.
Đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
Suy nghĩ của Nguỵ Quân nhanh chóng xoay chuyển một vòng, nhìn về phía lão Long vương, ánh mắt loé lên sát ý.
Nhưng hiển nhiên, sư phụ tiện nghi của hắn không phải lúc nào cũng dõi theo hắn. Cho nên chưa chắc sẽ biết được sự việc lúc này.
Vì thế, giết rồng diệt khẩu, nhưng cũng không cần gấp gáp như thế.
Chỉ cần tuỳ tiện tìm một lý do, lừa lão Long vương tắc trách rồi cho qua là được.
Nghĩ như vậy, Nguỵ Quân liền giải thích: “Thánh nhân đọc nhiều sách vở, để lại nhiều ghi chép, vừa hay bị ta xem được. Luận về nghiên cứu Long tộc các ngươi, nếu Thánh nhân nhận thứ hai, ai dám xưng đệ nhất?”
“Thì ra là thế.”
Lão Long vương giật mình, trên mặt một lần nữa được bao phủ bởi thần sắc suy bại.
Nhưng sau khi hắn cúi đầu, tầm mắt lại nhanh chóng hiện lên chút tinh quang.
Thánh nhân?
Thánh nhân mặc dù mạnh mẽ, nhưng cũng không biết được bí ẩn quy củ này của Long tộc.
Tin tức của Nguỵ Quân tuyệt đối không phải của Thánh nhân.
Nguỵ Quân có bí mật khác.
Chẳng qua bí mật này, lão Long vương cũng không dám tìm tòi nghiên cứu.
Bời vì khí tức trên người Nguỵ Quân, khiến cho trong lòng của hắn sinh ra cảm giác thần phục.
Hắn cảm nhận được rõ ràng rằng chỉ cần hắn có suy nghĩ khác, lập tức sẽ chết không có chỗ chôn.
Đã là con rồng sắp chết, lão Long vương cũng không sợ chết.
Nhưng hắn sợ khung cảnh mà Nguỵ Quân miêu tả.
Cho nên, hắn không dám phản kháng.
Thế nhưng lão Long vương đã ghi tạc chuyện này trong lòng.
Nguỵ Quân đương nhiên cũng nhìn thấu suy nghĩ của lão Long vương.
Thấy lão Long vương tiếp nhận lời giải thích do Thánh Nhân, thật ra trong lòng Nguỵ Quân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn tiếp tục hỏi: “Ngươi tiếp quản bao nhiêu quyền lực ở Long cung?”
“Nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Vậy thì tốt.”
Nguỵ Quân gật gật đầu.
“Trước tiên thả Triệu Vân ra đã.”
Lão Long vương ngơ rồi.
“Ngài nói cái gì?”
Nguỵ Quan nhíu mày nói: “Trước tiên thả Triệu Vân ra đã, sao nào? Đừng nói các ngươi đã xử lý Triệu Vân rồi?”
Nếu là như vậy, Long cung nọ thật sự là tự tìm chết.
Đại tướng quân Giang Nam của Đại Càn chết ở Long cung. Đây sẽ là cừu hận không chết không dứt.
Không thể hoá giải.
Lão Long vương mười phần tủi thân ấm ức: “Chúng ta đã sớm thả Triệu Vân rồi. Triệu Vân và Tử Long có khế ước linh hồn, giết chết nàng khác nào giết chết đồng tộc của chúng ta. Ta yêu thương Tử Nhi nhất, sao có thể giết Tử Nhi được.”
“Ngươi nói ngươi đã sớm thả Triệu Vân rồi? Vậy sao nàng không trở về?”
Lão Long vương và Nguỵ Quân hai mặt nhìn nhau, cùng nghĩ ra một loại khả năng.
Lão Long vương: “Không phải chứ?”
Nguỵ Quân: “…”
Đại khái… Khả năng… Thật sự… Có lẽ, Triệu Vân chỉ đơn thuần là lạc đường chăng?
Lấy thuộc tính mù đường đó của Triệu Vân, khả năng này thật sự không phải là không lớn.
Nhưng…
“Cho dù Triệu Vân lạc đường, sao nàng lại không liên hệ Đại Càn?”
“Chúng ta thu hết đồ dùng liên lạc của nàng.” Lão Long vương nói: “Lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, sau này quên không trả lại, cho nên…”
Tất cả đều ăn khớp rồi.
Chuyện này rất hợp lý.
…
Một địa phương xa lạ.
Một nữ tướng quân không muốn lộ ra danh tính sắc mặt mê mang.
“Đây…hẳn là phương hướng đi Đại Càn đúng không?”
“Kỳ quái, sao tới một người ra không không nhìn thấy vậy?”
“Quên đi, không quản nữa. Thánh Nhân từng nói, lúc ngươi không phân được phương hướng, cho dù đi về hướng nào, cũng là đang đi về phía trước.”
Tự cỗ vũ dũng khí cho bản thân xong, vị nữ tướng quân không muốn lộ ra danh tính tiếp tục đi về phía trước.
Cho tới khi đi thành một vòng tròn.
Trần Già ngơ ngốc rồi.
“Viện binh Thiên Hàng?”
Các trưởng lão Trường Sinh tông vui mừng như điên.
“Là Triệu Vân.”
“Là Triệu Vân tướng quân.
“Đại Càn còn có thể sắp xếp một đường kỳ binh như Triệu Vân tướng quân, quả thật rất có thành ý.”
Bọn họ chuẩn bị tấn công Thiên Thi môn.
Nhưng từ cao tầng đến đệ tử của Thiên Thi môn đều là Hoạt tử nhân.
Vốn dĩ chính là thi thể, nên nếu đi giết bọn họ, quả thật là rất khó khăn.
Chỉ có thể dùng toàn lực gạt bỏ linh trí của bọn họ.
Luận thực lực, Trường Sinh tông không sợ Trường Sinh môn.
Nhưng nếu tấn công Thiên Thi môn, chỉ có mỗi thực lực của Trường Sinh tông, thực sự không đủ.
Cho nên Đại Càn phát binh giúp Trường Sinh tông.
Trường Sinh tông còn bởi vậy mà mời Ưng vương rời núi.
Cẩn thận không thừa.