Vạn Sự Đã Chuẩn Bị Xong, Nhưng Gió Đông Lại Không Có (3)
Trường Sinh tông cần Đại Càn làm minh hữu, lấy chuyện này chống lại Liên minh người tu chân.
Bọn họ cũng hi vọng có được lợi ích từ Đại Càn, giúp thực lực của mình càng tiến thêm một bước.
Cho nên, về công về tư, bọn họ đều nguyện ý làm bằng hữu cùng Đại Càn.
Về phần làm như vậy sẽ làm tông chủ Trần Già không thoải mái? Thì có liên quan gì đến bọn họ?
Dù sao không gây ra chuyện bất lợi đối với bọn họ là được.
Logic tư duy của bọn họ rất đơn giản, nhưng đứng ở góc độ bản thân của bọn họ, một chút vấn đề cũng không có.
Hai người đi rồi, bóng người Trần Già hiện ra tại chỗ. Nhìn bóng hai người dần biến mất, hắn có chút suy nghĩ.
“Kẻ nằm vùng như ta, thật tịch mịch.”
…
Tin tức của Thiên Thi môn, rất nhanh truyền đến kinh thành, cũng truyền đến tiền tuyến tại Long cung.
Sau khi xác nhận Triệu Vân an toàn, rất nhiều người Đại Càn đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, bọn họ căn cứ vào sự phát triển của cuộc chiến, nhanh chóng ý thức được một chuyện.
Không đánh hạ được Thiên Thi môn, đương nhiên không phải là chuyện tốt. Nhưng nếu cứ như vậy, bên phía Hải Hậu, quả thật là có thể đánh một trận
“Luân hồi đại trận hao tổn rất lớn, những người tu hành này tuyệt đối sẽ không vì Tây đại lực mà tổn thương nguyên khí của bản thân.”
“Trường Sinh tông và Yêu đình đều bị bắt không ít người và nhân mã. Nguyên Minh chủ hiện tại lại đang vội vàng đòi tiền chuộc, khẳng định không rảnh để quan tâm Hải Hậu.”
“Hiện tại nếu bất thình lình đánh Hải Hậu một đòn, thực sự là không thể không thích hợp hơn.”
“Không dễ dàng như vậy, trừ phi chúng ta xuất kích toàn quân. Nhưng bên này Long cung vẫn còn đang kiềm chế chúng ta, chúng ta cũng không dám vọng động.”
Lúc này Nguỵ Quân nhấc tay lên.
“Long cung bên này chưa chắc sẽ gây trở ngại cho chúng ta.”
Mọi người đều nhìn về phía Nguỵ Quân.
Cơ Soái hỏi: “Nguỵ đại nhân, lời này của ngươi có ý gì?”
Nguỵ Quân giải thích: “Ta cầm Bàn long côn đi giảng đạo lý với lão Long vương. Lão Long vương đã đồng ý với ta, nguyện ý phối hợp cùng quân đội Đại Càn chúng ta, từ hậu phương bất ngờ đánh úp Hải Hậu.”
Lời này của Nguỵ Quân vừa nói ra, cả phòng im lặng trong nháy mắt.
Cơ Soái xác nhận nói: “Ngươi giảng đạo lý với lão Long vương, lão Long vương đồng ý với ngươi?”
“Đúng vậy.”
“Chỉ đơn giản như thế thôi.”
“Chỉ đơn giản như thế thôi?”
Cơ Soái: “…Trách không được luôn có người nói Nguỵ đại nhân ngươi có tư chất Thánh nhân, ngươi đúng thật là có tư chất của thánh nhân.”
Về phần giảng đạo lý, quả thật rất giống với Thánh nhân.
Mọi người đều tin tưởng Nguỵ Quân sẽ không gạt mình. Dù sao danh dự của Nguỵ Quân vẫn còn bày ra ở đó.
Nhưng Tô Lang Gia vẫn truy hỏi một câu: “Nguỵ đại nhân, lời nói của lão Long vương có thể tin tưởng sao?”
Nguỵ Quân nghĩ nghĩ rồi nói: “Không nhất định, hắn quả thật bị đạo lý của ta đả động, nhưng hiện tại hắn chưa chắc có thể quyết định hướng đi của Long cung. Lúc đó ta có hỏi lão Long vương nắm trong tay mấy phần thực lực Long cung. Hắn nói hắn ở Long cung nhất ngôn cửu đỉnh. Câu này hẳn là có phần khoác lác.”
Nghe được Nguỵ Quân nói như vậy, Tô Lang Gia trực tiếp liên hệ Triệu Vân.
Đối với tình huống bên trong Long cung, Triệu Vân hiển nhiên có nhiều hiểu biết hơn bọn họ.
Triệu Vân và Chu Phân Phương cùng nhau trở về kinh thành, sau khi nhận được tin tức từ Tô Lang Gia, Triệu Vân nói ra phán đoán của mình.
“Lão Long vương vẫn nắm thực quyền khá lớn ở Long cung. Dù sao hắn cũng chấp chưởng Long cung nhiều năm, từ trên xuống dưới đều là tâm phúc của hắn. Nhưng hắn quả thực đã già, lúc nào cũng có khả năng gặp đại nạn ngập đầu. Cho nên hiện tại thế cục của Long cung phức tạp hơn lúc trước rất nhiều. Mặc dù vẫn còn trung với lão Long vương, cũng phải suy xét đến việc hướng về Long vương hay hướng về triều thần. Bọn họ chưa chắc sẽ thuận theo lão Long vương bằng bất cứ giá nào.”
“Cho nên lão Long vương nói đứng bên chúng ta, nhưng chưa chắc có thể tin tưởng?”
“Chuyện này thật ra có thể tin tưởng được.”
Triệu Vân giải thích: “Lão Long vương tuy có nhiều tật xấu, nhưng một khi đã đáp ứng chuyện gì, vẫn nói được làm được. Năm đó hắn đáp ứng Thánh nhân đứng về phía Nhân tộc, cho nên mặc dù hắn hận Thánh nhân, nhưng đến hôm nay hắn cũng chỉ đi đường vòng giúp Tây đại lục, không hề vi phạm hứa hẹn. Ta không lo lắng lời hứa của lão Long vương là thật hay giả. Ta chỉ lo lắng quyền lực hiện tại của lão Long vương ở Long cung còn có thể đưa ra quyết định hay không.”
“Thật ra không cần phải lo lắng.”
Người mở miệng nói chuyện là Nguỵ Quân.
“Chúng ta thu phục Long cung trước, sau đó lại mượn lực của Long cung đi đánh Hải Hậu, không phải là được rồi sao?”
Tô Lang Gia trầm ngâm nói: “Ý của Nguỵ đại nhân là bảo chúng ta cùng lão Long vương nội ứng ngoại hợp. Trước áp chế những long trấn có tâm không an định.”
“Đúng vậy. Bên trong long cung đã có lão Long vương trợ giúp chúng ta. Cộng thêm với lực lượng của chúng ta, trấn áp vài con sâu muốn tạo phản thượng vị không phải dễ dàng như ăn một bữa sáng sao?”
Nguỵ Quân cũng không phải tự cao tự đại.
Ban đầu quân đội Đại Càn đã xem toàn bộ Long cung đều là địch, trong đó bao gồm cả lão Long vương.
Hiện tại lão Long vương phản bội, đứng về phía Đại Càn.
Nguỵ Quân có thể khẳng định lão Long vương đã bị hắn doạ.
Dưới tình huống như vậy, bên trong Long cung còn có lực lượng ủng hộ lão Long vương.