Vạn Sự Đã Chuẩn Bị Xong, Nhưng Gió Đông Lại Không Có (2)
Dù lấy kĩ thuật diễn xuất của Trần Già, cũng có chút không phản ứng lại kịp.
Đây là chuyện hắn chưa từng nghĩ đến.
Lâm trưởng lão và Lỗ trưởng lão cũng không biết được suy nghĩ lúc này của Trần Già.
Thấy Trần Già còn đang đắm chìm trong thống khổ không thể trở mình. Lâm trưởng lão giết người diệt tâm khuyên nhủ: “Tông chủ, đứng lên đi. Triệu tướng quân và Chu Tế tửu đã rời khỏi rồi.”
Trần Già lảo đảo run rẩy đứng dậy, dùng tay chỉ vào hai người, mắt lộ hung quang, giọng điệu bi phẫn: “Lâm trưởng lão, Lỗ trưởng lão, các ngươi biết các ngươi đang làm cái gì không? Các ngươi là phản đồ của Trường Sinh tông.”
Lâm trưởng lão và Lỗ trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, cùng cười ra tiếng.
“Được rồi, tông chủ, chúng ta trở về tông môn rồi nói sau. Đừng để bị truy binh của Thiên Thi môn đuổi tới.”
Chỉ số thông minh của hai vị trưởng lão còn chưa tắt.
Điều này làm cho Trần Già càng muốn trào phúng.
Thì ra các ngươi cũng không ngốc.
Sau khi trở lại Trường Sinh tông, Trần Già vẫn không quên thiết lập nhân vật của mình, tiếp tục biểu diễn.
“Phản đồ, hai tên phản đồ, các ngươi bán chủ cầu vinh. Càn quốc cho các ngươi lợi ích gì để các ngươi bán mạng cho Càn quốc?”
Giờ khắc này Trần Già hoàn toàn nhập vai thân phận tông chủ Trường Sinh tông.
Bởi vì hắn thật sự không hiểu.
Hai tên này chẳng lẽ là đồng bọn của hắn?
Không nên chứ.
Nằm vùng của Đại Càn sao có thể có được địa vị cao như thế?
So sánh với kích động của Trần Già, cảm xúc của Lâm trưởng lão và Lỗ trưởng lão ngược lại rất bình tĩnh.
Lâm trưởng lão bình tĩnh nói: “Tông chủ an tâm chớ nóng nảy, chúng ta không đầu nhập Đại Càn, chúng ta chỉ hợp tác với Đại Càn mà thôi.”
“Các ngươi giết chết đệ tử Trường Sinh tông chúng ta.” Trần Già phẫn nộ nói.
Lỗ trưởng lão nở nụ cười: “Chúng ta không giết, là tông chủ ngươi ra tay.”
Trần Già: “…”
Có căn có cứ, không thể phản bác.
Thật đúng là hắn ra tay giết những người đó.
“Đó là do ta bị các ngươi ép bức.” Trần Già biện giải: “Nếu các ngươi không ăn cây táo rào cây sung, sao có thể biến thành như bây giờ?”
“Tông chủ, lời không thể nói khó nghe như vậy.”
“Chuyện không cần mặt mũi như thế các ngươi còn dám làm, còn ngại ta nói chuyện khó nghe sao?” Trần Già châm chọc nói: “Các ngươi còn có chút tôn nghiêm nào của Trường Sinh tông hay không? Lúc trước Càn quốc quỳ gối, cầu xin sư phụ xin cơm. Hiện tại lại trở thành chủ nhân của các ngươi, thật là mất mặt.”
Lỗ trưởng lão cười nói: “Trước khác nay khác, tông chủ, ngươi thật sự còn quá non nớt, ngay cả chuyện này cũng không nhìn ra. Chỉ cần có thể có lợi, cúi đầu với Đại Càn có tính là gì?”
Lâm trưởng lão gật gật đầu ủng hộ: “Hiện tại chúng ta đã đứng ở phía đối lập với Liên minh người tu chân. Nếu tiếp tục đối địch với Đại Càn, vậy mới thật sự là tìm chết. Trần Già, ta cảnh cáo ngươi, vô luận trong lòng ngươi có bao nhiêu phản cảm với Đại Càn, hiện tại đều phải buông xuống thù hận, chân thành hợp tác với Đại Càn. Như vậy mới có thề cùng thắng, hiểu chưa?”
Trần Già: “Chưa…hiểu lắm.”
“Ta đây nói rõ ràng thêm một chút.”
Thanh âm Lâm trưởng lão chuyển lạnh, trên người cũng dần tản ra sát khí kinh người.
“Ngươi không cúi đầu với Càn quốc, không hợp tác với Càn quốc. Từ này về sau, ngươi sẽ chỉ là một con rối. Chỉ có danh phận tông chủ, không có một chút thực quyền.”
Trần Già: “…”
Thế giới này quá điên loạn, đến chuột cũng đi làm phù dâu cho mèo rồi.
“Các ngươi đúng là hai con chó trung thành của Càn quốc.”
Trần Già cố gắng bảo trì uy nghiêm của tông chủ Trường Sinh tông.
Nhưng giọng điệu trầm thấp, lộ ra sự yếu thế và tinh thần túng quẫn.
Lâm trưởng lão và Lỗ trưởng lão đều nở nụ cười.
“Tông chủ, nhớ kỹ. Từ nay về sau, ngươi cũng là một con chó trung thành của Càn quốc. Như vậy ngươi mới có thể diện tông chủ. Nếu không, chúng ta sẽ giúp ngươi đẹp mặt.”
Xác nhận Trần Già đã nghe hiểu ý tứ của bọn họ. Lâm trưởng lão và Lỗ trưởng lão lúc này mới buông tha cho Trần Già, cùng nhau rời khỏi phòng Trần Già.
Trên đường trở về, hai người vẫn tiếp tục tán gẫu về chuyện này.
“Lão Lỗ, ngươi thấy vẻ mặt của Trần Già chưa?”
“Thấy rồi, chúng ta đều quá đề cao hắn rồi. Nếu hắn tiếp tục bảo trì địch ý với Đại Càn, vậy tâm tính của hắn quả thật có chút thành thần rồi. Đáng tiếc, hiện tại xem ra cũng chỉ là một kẻ sợ mạnh hiếp yếu mà thôi.”
“Chân Thần truyền thừa của Thần hậu thị nữ rơi vào trong tay hắn, thật sự là quá lãng phí.”
“Không có biện pháp, vậy mà lão bà tử còn thưởng thức hắn. Xem ra thần tiên cũng có lúc bị mù.”
“Lúc trước Trần Già kiên định phản Càn phái. Ngày sau hắn thay đổi lập trường, rất nhiều trưởng lão sẽ thất vọng với hắn. Cứ như vậy, chúng ta có thể mượn cơ hội này nắm quyền to trong tay.”
“Càn quốc bên kia, cũng có thể thường xuyên liên hệ. Chúng ta và bọn họ thật ra cũng không có xung đột gì.”
“Không sai, Quốc sư không có quan hệ gì với chúng ta. Chỉ cần Càn quốc nguyện ý giúp chúng ta, những thứ khác đều không quan trọng.”
Đứng trên lập trường của Lâm trưởng lão và Lỗ trưởng lão, thì bọn họ không có thù riêng với Đại Càn.
Ngược lại quan hệ mười phần hoà hợp.
Hôm nay Triệu Vân còn nể mặt mũi bọn họ nên mới buông tha cho Trần Già.
Lúc trước bọn họ cứu Nguỵ Quân một mạng, kết một cái thiện duyên với Nguỵ Quân.
Thực hiển nhiên, đây là bắt đầu của một mối hợp tác tốt đẹp.