Vạn Sự Đã Chuẩn Bị Xong, Nhưng Gió Đông Lại Không Có (1)
“Tông chủ, đầu hàng đi. Triệu tướng quân và Chu Tế tửu muốn giết ngươi, đã bị ta ngăn cản. Nhưng ngươi và Chu Tế tửu có thù sâu như biển, điểm này ngươi cũng rõ ràng. Lão phu dùng hết sức lực cầu tình, mới có thể thuyết phục Triệu tướng quân và Chu Tế tửu. Nhưng các nàng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Trên mặt Lỗ trưởng lão lộ ra tươi cười độc ác.
“Tông chủ, ngươi còn trẻ tuổi, rất nhiều chuyện không hiểu. Tuy ngươi liên tiếp chống đối Đại Càn, nhưng nghĩ đến đều là do người bên cạnh xúi giục. Cho nên, Chu Tế tửu và Triệu tướng quân đã đồng ý với ta, giết những tiểu nhân bên cạnh ngươi châm ngòi thổi gió. Sau đó, các nàng có thể buông tha cho ngươi.”
Trần Già mở to hai mắt nhìn, thầm nghĩ chẳng lẽ lão Lỗ cũng là nằm vùng?
Sao lại phối hợp tốt như vậy?
Nhưng ngay sau đó, Trần Già đột nhiên nước mắt lưng tròng.
Hơn nữa cả người còn phát run.
“Ngươi…Các ngươi…Các ngươi quá ác độc rồi.”
“Tông chủ, ta đều là vì tốt cho ngươi. Là mạng của ngươi quan trọng, hay là mạng của bọn hắn quan trọng, chính ngươi lựa chọn đi.”
Lỗ trưởng lão đóng vai một trưởng lão ỷ thế hiếp người vô cùng nhuần nhuyễn.
Mà Trần Già diễn một tông chủ yếu đuối dễ khinh dễ cũng mười phần đúng chỗ.
Thân thể hắn run run, hai mắt rưng rưng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt dao động.
Sau đó hắn đột nhiên giơ tay lên.
“Thực xin lỗi.”
“Thực xin lỗi.”
“Đều do bọn họ ép ta.”
“Ta chỉ là bị ép mà thôi.”
“Đừng trách ta.”
“Thành quỷ nhất định phải tìm Lâm trưởng lão báo thù, ngàn vạn đừng tới tìm ta.”
…
Cuối cùng, Trần Già một bên rơi lệ, một bên ra tay đối với thủ hạ trung thành của mình.
Khóc rống tựa như đứa nhỏ hơn trăm cân.
Rất nhanh.
Trần Già quỳ trên mặt đất, thất hồn lạc phách, ủ rũ.
Xung quanh hắn đầy thi thể.
Mà Lỗ trưởng lão và Lâm trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, đồng thời ngửa mặt lên trời cười to.
Chu Phân Phương nhìn thấy tất cả.
Nàng tận mắt nhìn thấy Trần Già từ quỳ thành nằm úp sấp trên mặt đất, bả vai run run, thực giống như đang khóc.
Trên thực tế khẳng định là do không nhịn được nên cười.
Chu Phân Phương mười phần cảm khái.
Khó.
Thật quá khó rồi.
Cái nghề nằm vùng này, quả thật quá khó khăn.
Trần Già, ngươi ngàn vạn phải nhịn xuống. Nhất định không thể cười ra tiếng.
“Thực xin lỗi.”
“Thực xin lỗi.”
Trần Già như cũ không ngừng nói xin lỗi với những đệ tử trung thành với mình.
Triệu Vân bĩu môi, khinh thường nói: “Phế vật, tồi tệ, bại hoại, thực không ra dáng nam nhân. Phân Phương, chứng ta đi.”
Chu Phân Phương: “…”
Thấy Chu Phân Phương không lập tức rời khỏi, Lỗ trưởng lão và Lâm trưởng lão nghĩ Chu Phân Phương vẫn nổi lên sát tâm với Trần Già. Lúc này mới chủ động nói: “Chu Tế tửu, Lâm tướng quân, các ngươi yên tâm. Có hai chúng ta ở đây, nhất định sẽ không để Trần Già làm chuyện nguy hại đến Đại Càn.”
“Có chúng ta ở một ngày, Trần Già sẽ chỉ thân với Đại Càn. Hắn sẽ trở thành bạn hữu tốt nhất của Đại Càn, chúng ta thề với hai vị.”
Vẻ mặt Chu Phân Phương càng thêm phức tạp.
Nhưng cuối cùng, vạn lời cũng hoá thành một câu: “Hai vị trưởng lão đều là bạn tốt của Đại Càn chúng ta. Ta tin tưởng Trần Già tông chủ cũng sẽ như vậy.”
“Hắn nhất định sẽ như thế.”
Lâm trưởng lão và Lỗ trưởng lão vỗ ngực đảm bảo với Chu Phân Phương. Tỏ vẻ nhất định sẽ bồi dưỡng Trần Già thành minh hữu trung thành với Đại Càn.
Chu Phân Phương cho bọn họ một like thật to.
Một Trường Sinh tông nho nhỏ, lại có thể có hai nhân tài cực phẩm như thế. Thật là vạn vạn không ngờ đến.
Quả thực đã khiến nàng chấn động cả một năm.
...
Chu Phân Phương không chỉ chấn động.
Nàng còn lo lắng.
Lo lắng mình sẽ phá hư việc lớn.
Cũng lo lắng Trần Già sẽ không nhịn được.
Thật sự quá khó khăn rồi.
Bạn học Vương Bát lớp bên sắp không nhịn cười nổi nữa rồi.
Chu Phân Phương chỉ có thể kéo Triệu Vân nhanh chóng rời đi.
Sau khi rời xa Lâm trưởng lão và Lỗ trưởng lão, Chu Phân Phương rốt cuộc cười ra tiếng.
Triệu Vân cảm thấy có chút khó hiểu.
“Lão Chu, ngươi làm sao vậy?”
Chu Phân Phương: “Ta vừa nghĩ đến một chuyện cao hứng.”
Thật là một chuyện rất cao hứng.
Nếu nàng là Trần Già, chỉ có thể nói là quá sảng khoái rồi.
Triệu Vân: “…Ta biết khi dễ tông chủ Trường Sinh tông sẽ có khoái cảm, nhưng ngươi như thế này cũng quá khoa trương rồi.”
Dừng một chút, Triệu Vân tự bổ não mình tìm một lý do hợp lý.
“Nhưng cũng đúng, ngươi và Trần Già có thù oán. Ngươi giết Quốc sư, hắn lại muốn giết ngươi. Cho nên khi nhìn hắn cắn răng nhịn nhục cúi đầu với Đại Càn chúng ta, trong lòng ngươi sảng khoái cũng là chuyện bình thường.”
Chu Phân Phương dùng sức vỗ vỗ bả vai Triệu Vân.
“Lão Triệu, ngươi nói đều dúng, lão nương hiện tại rất sảng khoái.”
Chu Phân Phương chỉ hi vọng Trần Già có thể kìm nén cơn buồn cười của mình.
Nhưng ngàn vạn lần đừng học theo nàng.
Loại chuyện như nằm vùng này, quả thật nàng không làm được.
Chu Phân Phương cảm nhận được sâu sắc nỗi khó khăn của Trần Già.
Mà Trần Già lúc này, đang cố gắng chống chế biểu tình để không cười phá lên rất gian nan.
Hai lão đại của trận doanh đối địch bắt ép kẻ nằm vùng như ta làm phản đồ.
Hiện tại ta nên bày ra phản ứng gì?
Online chờ, rất cấp bách.
Trước khi lựa chọn nằm vùng, Trần Già cũng không nghĩ tới cuối cùng chuyện tình lại phát triển thành như vậy.
Trong suy nghĩ của hắn và tiền Thái tử, cuộc sống nằm vùng của hắn hẳn phải rất bi tráng, ẩn nhẫn và thống khổ.
Vạn lần không nghĩ tới, con gió tai hoạ đột nhiên biến thành cơn gió khôi hài..