Đưa Gió Đông Tới (1)
“Đáng chết.”
“Lão Long vương chết thật không đúng thời điểm.”
“Sớm không chết, muộn không chết, lại cố tình chết lúc này.”
“Sao ta lại cảm thấy cái chết của hắn thật không bình thường?”
“Nói thừa, đây mà là bình thường thì mới là có quỷ.”
“Nguỵ đại nhân, ngươi và lão Long vương từng tiếp xúc, hắn giống con rồng sắp chết sao?”
Mọi người nhìn về phía Nguỵ Quân.
Nhưng vừa thấy sắc mặt của Nguỵ Quân, không cần Nguỵ Quân trả lời, bọn họ cũng biết đáp án.
“Quả nhiên có kẻ nhúng tay.”
“Phiền toái rồi.”
“Toàn bộ kế hoạch đều phải làm lại một lần nữa.”
“Hiện tại vấn đề mấu chốt là lão Long vương đến cùng là chết như thế nào? Có phải bởi vì hợp tác với chúng ta nên mới tạo thành đường chết cho hắn?”
Nếu bởi vì hợp tác với Đại Càn lão Long vương mới chết, vậy cục diện sẽ càng không xong.
Tình huống bọn họ gặp phải cũng phức tạp hơn.
Nguỵ Quân nghĩ còn nhiều hơn bọn Cơ Soái.
Cơ Soái bọn họ chỉ hoài nghi Long cung nội loạn, hợp tác cùng Tây đại lục giết Long vương diệt khẩu.
Nhưng Nguỵ Quân còn có một lo lắng khác.
Không phải là Tiện nghi sư phụ ra tay chứ?
Khi hắn xuất hiện, đã dùng Bàn long côn uy hiếp lão Long vương, lần đó thật ra có chút đả kích.
Lão Long vương cũng không bị Bàn long côn doạ.
Hắn chỉ bị sự uy hiếp của Nguỵ Quân doạ.
Mà uy hiếp của Nguỵ Quân, đến từ tin tức mà Nguỵ Quân tiết lộ.
Vốn dĩ Nguỵ Quân không nên biết chuyện này.
Là do ký ức của Thiên Đế đã tạo ưu thế cho hắn.
Cho nên tương đương với việc mở con lăn nghiền áp.
Nguỵ Quân đã mở đầu, cũng chẳng khác nào sử dụng vũ khí hạt nhân.
Cho nên Tiện nghi lão sư của Nguỵ Quân cũng đả kích một lần, chuyện này hoàn toàn hợp lý.
Chẳng qua, Nguỵ Quân không cảm nhận được uy lực siêu việt nào đáp xuống Long cung.
Bằng không Nguỵ Quân đã sớm có phản ứng, sẽ không chuyện đã tới trước mặt mới ý thức được lão Long vương đã chết.
Hắn hít sâu một hơi, Nguỵ Quân tạm gác tạp niệm ra ngoài.
Vô luận lão Long vương chết như thế nào, đối diện với sự thật mới là quan trọng nhất.
Do dù là Tiện nghi lão sư ra tay, vậy cũng nên dừng ở đây thôi.
Nếu Tiện nghi lão sư dám được một tấc tiến một thước, Nguỵ Quân sẽ lật bàn.
Hiện tại mà nói, tất cả đều có thể khống chế.
Dù sao lão Long vương cũng không phải là rồng của hắn.
Chết một lão Long vương, cũng không kích thích đến điểm mấu chốt.
Chỉ quấy rầy kế hoạch của Đại Càn mà thôi.
Bọn họ cần lập ra kế hoạch tác chiến một lần nữa.
“Bảo Tử Long đến đây.”
Cơ Soái nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Gửi tin tức cho Tử Long, bảo nàng lập tức đến đây. Không đúng, bảo người ta nhanh chóng dẫn theo nàng đến đây.”
Bằng không hắn sợ Triệu Vân sẽ lạc đường.
“Chúng ta cần có người có thể câu thông được với Long cung, có được tình báo của Long cung.” Cơ Soái nói.
Lập tức có người liên hệ với Triệu Vân.
“Các vị, chúng ta không thể để cho Long cung thành kẻ địch của Đại Càn chúng ta. Chuyện ở Trấn Tây thành tuyệt đối không thể lại xảy ra. Chúng ta nhất quyết phải giải quyết phiền toái này, mọi người có ý tưởng gì?”
Sắc mặt Cơ Soái ngưng trọng.
Kế hoạch không nhanh bằng biến hoá.
Lão Long vương vừa chết, đã quậy rối tung tất cả kế hoạch của bọn họ.
Nhưng hiện tại không có thời gian để oán hận.
Bọn họ cần đưa ra biện pháp mới để giải quyết.
“Cơ Soái, đầu tiên chúng ta cần điều tra rõ ràng lão Long vương đã chết trong tay ai.”
“Không có thời gian nữa rồi.”
Cơ Soái lắc lắc đầu rồi nói: “Nguyên Minh chủ rút khỏi, khẳng định sẽ ảnh hưởng nhất định đến kế hoạch của Hải Hậu. Nhưng nàng lúc nào cũng có thể phát động công kích. Chúng ta không có thời gian tiếp tục trì hoãn, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.”
“Vậy chúng ta trực tiếp úp cái nồi này lên đầu Tây đại lục.”
Người nói chuyện là Tô Lang Gia.
“Vô luận chân tướng là gì. Tóm lại, chẳng sợ lão Long vương bị Long tộc đâm đao mà chết, hoặc là hắn trực tiếp chết già. Chúng ta cũng phải úp cái nồi này lên đầu Tây đại lục.”
“Chậm rồi.”
Nguỵ Quân nói.
Tô Lang Gia nhìn về phía Nguỵ Quân.
Nguỵ Quân trầm giọng nói: “Chuẩn bị nghênh địch đi.”
Ngay sau đó, quân đội Đại Càn lập tức phản ứng lại.
Bởi vì mặt biển phía trước, hiện lên mấy chục cái đầu rồng.
Còn có vô số tôm binh cua tướng.
Một lát sau, vang lên tiếng rồng ngâm thấu tận mây xanh.
“Tiểu nhân Đại Càn giết chết Long vương, vì Long vương báo thù.”
“Vì Long vương báo thù.”
“Vì Long vương báo thù.”
Long cung chủ động khởi xướng tấn công đối với quân đội Đại Càn.
Đại Càn một phương không ít người đều muốn chửi má nó.
Cái đệch!
Không đợi bọn họ lập ra kế sách, Long cung đã ra tay trước.
Mấu chốt nhất là, chuyện này hoàn toàn không phù hợp.
Long cung đương nhiên rất mạnh.
Nhưng chẳng lẽ bọn họ ăn chay sao?
Lần này Long cung đồng loạt tấn công, không hẳn là tự sát. Nhưng giết địch một ngàn, cũng sẽ tổn hại tám trăm.
Chỉ có thể lưỡng bại câu thương.
Loại trận này, chỉ cần có chút đầu óc đều sẽ không đánh.
“Cơ Soái, Long cung có điểm không thích hợp.”
“Bọn họ điên rồi sao? Không nắm chắc đã muốn đánh hạ chúng ta?”
“Hay là bọn họ nghĩ rằng chúng ta không dám đánh?”
“Cơ Soái, đánh không?”
“Nói lời thừa, đương nhiên đánh.”
Cơ Soái cắn răng nói: “Hiện tại rút lui, đám tôm cá này sẽ ngày càng càn rỡ. Phải đánh bọn họ đau, bọn họ mới biết được lợi hại của chúng ta. Đánh cho ta, ít nhất cũng phải đánh chết một lần.”
“Đợi một chút.”
Nguỵ Quân ngăn cản Cơ Soái.
“Cơ Soái, hiện tại không thể đánh.”
“Có ý gì?”
“Nếu hiện tại đánh, sẽ thật sự lưỡng bại câu thương.”