Đưa Gió Đông Tới (2)
“Ta biết, nhưng không đánh thì chỉ có chúng ta bị thương.”
Cơ Soái không phải không rõ việc đánh trận nhất định phải bỏ đi lợi ích.
Vấn đề hiện tại chính là Đại Càn không thể lui.
Một khi lui, Long tộc sẽ tiến quân thần tốc.
Đại Càn sẽ tổn thất lớn hơn nữa.
Liều mạng với Long cung, đương nhiên sẽ chịu thiệt. Nhưng có khả năng làm kinh sợ Long cung. Để bọn họ không dám làm việc quá phận.
“Còn có cơ hội.”
Nguỵ Quân lấy ra Bàn long côn.
“Đại Càn phải cảm tạ Thánh nhân.”
“Có ý gì?”
“Bên trong Bàn long côn, vẫn còn một tia thần thức của Long vương, có thể chống đỡ thời gian một ngày. Đây là thủ đoạn của Thánh nhân.”
Bọn Cơ Soái có chút ngơ ngẩn.
“Nguỵ đại nhân, ngươi nói rõ một chút.”
“Hiện tại Long cung xác nhận lão Long vương đã chết, chuyện này không thể giả được. Lão Long vương khẳng định đã chết. Nhưng Bàn long côn là một phần của lão Long vương, Thánh nhân không diệt toàn bộ sinh mệnh của thứ này. Chỉ cần Nho gia có tu vi Bán thánh là có thể kích hoạt. Để lão Long vương một lần nữa khôi phục sự sống.”
Không đợi bọn Cơ Soái thể hiện vui mừng, Nguỵ Quân liền tiếp tục: “Đừng cao hứng quá sớm, đây chỉ là một tia thần thức của lão Long vương, hơn nữa rất nhanh sẽ biến mất. Đợi lát nữa ta dùng Bàn long côn, đem thi thể của lão Long vương lại đây, sau đó khống chế thân thể lão Long vương, tranh thủ một chút thời gian cho Đại Càn. Nhớ kỹ, chỉ có một ngày. Sau một ngày, lão Long vương sẽ hoàn toàn chết, Bàn long côn cũng sẽ mất đi tác dụng.”
Lúc trước Nguỵ Quân dùng Bàn long côn uy hiếp lão Long vương. Dùng đồ của lão Long vương đi bố cáo với thiên hạ. Uy hiếp đó thật sự tồn tại, lão Long vương cũng thực sự bị doạ.
Nhưng hiện tại lão Long vương đã chết.
Những con rồng khác chưa chắc biết quy củ Long tộc.
Lấy thứ này, không uy hiếp được bọn họ.
Hơn nữa nếu muốn thực hiện uy hiếp kia, không tốn mấy trăm một ngàn năm quả thật không thấy được hiệu quả.
Nguỵ Quân cũng không có thời gian hao phí ở Long tộc.
Càng đừng nói Đại Càn có thể chống đỡ mấy trăm một ngàn năm hay không. Có chống đỡ được mười năm hay không cũng đã là một vấn đề.
Cho nên Nguỵ Quân quyết định hiến tế Bàn long côn.
Dùng Bàn long côn để tranh thủ cho bọn Cơ Soái thời gian một ngày.
Đương nhiên, Nguỵ Quân cũng có tư tâm.
“Cơ Soái, ngươi hãy nghe ta nói, lão Long vương có nhục thân cực kỳ mạnh mẽ. Một tia thần niệm ta căn bản không thể khống chế hoàn toàn, cho nên ta phải dùng toàn bộ thần hồn nhập chủ mới có thể sai sử nhục thân của lão Long vương. Như vậy mới có thể giấu diếm được những con rồng khác ở Long cung.
“Sau khi ta nhập vào thi thể lão Long vương, bình ổn được trận chiến này. Đến lúc đó ta sẽ tụ tập Long tộc phản đối Đại Càn chúng ta lại, sau đó phát tín hiệu cho các ngươi.”
“Không cần do dự nữa. Hiện tại xem ra Long tộc đã trói chặt cùng với Tây đại lục, hoặc rõ ràng đã bị Tây đại lục khống chế.”
“Cơ Soái, dùng biện pháp đơn giản nhất giải quyết vấn đề. Dùng hoả lực oanh tạc, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.”
“Sau đó các ngươi tiếp tục kế hoạch lúc trước. Đến lúc đó nâng đỡ Tử Long công chúa thượng vị. Để cho Long cung một lần nữa thành minh hữu của chúng ta.”
“Không cần cố kỵ an toàn của ta. Lão Long vương vừa chết, ta sẽ trở về thân thể của chính mình.”
Nói xong lời này, Nguỵ Quân trực tiếp thông qua Hạo nhiên chính khí của mình làm môi giới. Kích hoạt tia thần thức cuối cùng của lão Long vương trong Bàn long côn.
Một lát sau.
Mặt biển nháy mắt yên tĩnh lại.
Mấy con cự long xung phong đầu thiên đều kinh nghi bất định dừng lại thân mình.
Mà Long cung sâu trong đáy biển, lại bắt đầu chớp động hẳn lên.
Một cỗ uy áp của Long vương tràn ngập toàn bộ biển lớn.
“Là khí tức của Long vương.”
“Long vương chưa chết?”
“Long vương sống lại rồi?”
“Không có khả năng, ta tận mắt nhìn thấy Long vương qua đời.”
“Đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?”
“Long vương đã qua đời, chúng ta tận mắt nhìn thấy. Không có khả năng là giả được."
…
Long tộc bắt đầu nảy sinh hoài nghi.
Mà chuyện làm cho bọn họ càng thêm hoài nghi rất nhanh đã xảy ra.
Một con rồng thật lớn bay ra từ sâu long Long cung, xuất hiện ở trung tâm chiến trường.
Đây rõ ràng là thi thể của lão Long vương.
Nhưng ngay sau đó, lão Long vương mở long nhãn.
Cảnh tượng quỷ dị, làm cho trong lòng rất nhiều tộc lão Long tộc run rẩy.
Rồng doạ rồng, cũng có thể hù chết rồi.
Bọn họ suýt chút thì bị hù chết.
“Ngươi là quỷ rồng sao?”
Có con cự long theo bản năng mở miệng.
Sau đó, lão Long vương trực tiếp dùng móng vuốt hất bay hắn.
“Làm càn, long khí hộ thể, tà ma tránh lui. Yêu ma quỷ quái gì có thể đến gần thân thể Long tộc chúng ta?”
Thanh âm của lão Long vương chấn động khắp nơi, uy áp của Long vương toàn lực nở rộ.
Không ít Long tộc đã bắt đầu lạnh run, thần phục dưới uy nghiêm của lão Long vương.
Rất nhiều Long tộc bắt đầu hưng phấn.
“Long vương không chết.”
“Long vương còn sống.”
“Long vương vạn vạn tuế.”
Nếu kêu Long vương vạn vạn tuế, chẳng phải là mắng Long vương?
Lấy thực lực của Long vương, chỉ sống vạn năm thì thực là đoản mệnh.
Lão Long vương đột nhiên xác chết vùng dậy, làm cho Long cung trở tay không kịp.
Mà Nguỵ Quân cũng không cho Long tộc quá nhiều thời gian tự vấn.
Hắn không kiêng nể dùng thân thể của lão Long vương phát ra uy áp, sau đó tiếp tục mở miệng: “Đều trở về đi, bổn vương còn chưa chết đâu. Không lấy lấy danh thay bổn vương báo thù để khai chiến với Đại Càn. Chuyện này chắc chắn có âm mưu lớn phía sau.”