Tuyết Thân Vương (1)
Nghe được “lão Long vương” nói như vậy, trong lòng không ít Long tộc dao động.
Mà cao thủ Long tộc trung với lão Long vương mở miệng hỏi trước tiên: “Long vương, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Nguỵ Quân cười lạnh nói: “Có rồng vội vã muốn thay thế vị trí của bổn vương, cho nên âm thầm xuống tay với bổn vương. Hơn nữa, sau lưng con rồng này còn có bàn tay sau màn. Hiện tại bổn vương chưa thể xác nhận bàn tay sau màn là Đại Càn hay là Tây đại lục. Tóm lại, chờ bổn vương điều tra rõ ràng rồi nói sau. Hiện tại về Long cung trước.”
Nguỵ Quân không trực tiếp úp cái nồi này lên đầu Tây đại lục.
Như vậy rất dễ khiến Long tộc hoài nghi.
Cũng không có lợi cho việc phát triển kế hoạch của hắn.
Bỏ Đại Càn và Tây đại lục vào phạm vi hoài nghi, như vậy có thể tăng cường tính thuyết phục của hắn.
Cũng thuận tiện để hắn tập hợp lại những Long tộc phản đối Đại Càn.
Lão Long vương đột nhiên sống lại, còn ở trước mặt bao người. Mọi người bao gồm cả rồng đều cần tiêu hoá tin tức thật lớn này.
Cho nên lão Long vương muốn về Long cung trước, Long tộc cũng không có ý kiến.
Một lát sau, tất cả Long tộc, bao gồm binh tôm tướng cua của Long cung, cũng đều chậm rãi chìm vào đáy biển.
Quân đội Đại Càn luôn cảnh giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mọi người nhìn về hướng Cơ Soái.
Tô Lang Gia chần chờ nói: “Cơ Soái, Nguỵ đại nhân bảo không cần cố kỵ an toàn của hắn. Lão Long vương vừa chết, hắn sẽ trở về thân thể của chính mình. Đây là thật sao?”
“Đương nhiên là giả.”
Giọng điệu Cơ Soái mười phần phức tạp.
Hắn nhìn về phía thân thể Nguỵ Quân đang ngã vào lòng nữ nhi của mình.
“Các ngươi không phát hiện sao? Thân thể Nguỵ đại nhân đã hoàn toàn mất khi khí tức. Lúc này thần hồn của Nguỵ đại nhân đã tạm thời nhập vào trong cho thể lão Long vương. Chúng ta giết chết lão Long vương, chẳng khác nào giết chết Nguỵ Quân.”
“Cơ Soái, Nguỵ Quân không thể chết được.”
Người nói chuyện là Cơ Lăng.
“Một lão Long vương đổi một Nguỵ Quân, rất không đáng giá.”
“Ta biết, nhưng đây là yêu cầu của Nguỵ Quân.”
Cơ Soái nói tới đây, không khỏi cười khổ ra tiếng.
“Nguỵ đại nhân vẫn luôn không quý trọng sinh mạng mình như thế, chỉ quan tâm đến lợi ích quốc gia. Hắn muốn lấy cái chết của mình, đổi lấy ưu thế áp đảo của Đại Càn với Long cung. Nguỵ đại nhân, thực là một người yêu nước.”
“Cơ Soái, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Làm theo lời Nguỵ đại nhân nói sao?”
“Đó là biện pháp có khả năng thành công cao nhất. Hơn nữa, Nguỵ đại nhân đã muốn làm, nếu chúng ta không phối hợp với hắn. Sẽ khiến những hi sinh của Nguỵ đại nhân hoá thành bọt nước”
Cơ Soái nắm chặt hai nắm đấm, cất lời có chút khó khăn.
“Chẳng lẽ không có biện pháp vẹn cả đôi đường sao?”
Mọi người đều không cam lòng.
Đương nhiên bọn họ muốn thắng.
Nhưng nếu lấy hy sinh của Nguỵ Quân để trả giá, tất cả bọn họ không muốn như thế.
Dù sao, đó cũng là Nguỵ Quân.
“Không có cách nào khác. Nguỵ đại nhân đã phát toạ độ cho chúng ta. Chúng ta dùng hoả lực oanh tạc, phục kích, không được để cá lọt lưới. Lúc trước mọi sự chúng ta đã chuẩn bị tốt, chỉ thiếu gió Đông. Hiện tại, Nguỵ đại nhân mang tính mạng mình trở thành gió Đông.”
Cơ Soái nhắm hai mắt lại, thống khổ lên tiếng: “Nguỵ đại nhân, lần này khó mà sống được, trừ phi…”
Cơ Soái vừa nói đến đây, một hán tử da ngăm đen bỗng nhiên giật mình. Biểu tình thay đổi, sau đó, hẳn ngửa mặt lên trời cười to.
“Cơ Soái, tin tức tốt, tin tức tốt.”
Cơ Soái đột nhiên mở mắt.
“Lão Vương, thành…thành công rồi?”
Thanh âm của Cơ Soái có chút run run.
Vương đại tướng quân cười to, cười đến chảy cả nước mắt.
“Vừa tạo ra một cái. Cơ Soái, Nguỵ đại nhân được cứu rồi.”
“Tốt, tốt, tốt.” Hốc mắt Cơ Soái nháy mắt đỏ hồng.
“Chuyện này…làm phiền một chút.”
Cơ Lăng Sương mở miệng hỏi: “Có thể nói cho chúng ta biết, đến cùng là thành công chuyện gì không?”
Vương đại tướng quân tâm tình tốt, đọc lên một câu nói: “Muốn biết chuyện về sau như thế nào, mời lần tới đến nghe phân giải.”
Cơ Lăng Sương: “…Lúc trước có một tác giả viết sách như thế, bị ta đánh nằm trên giường mấy ngày vẫn chưa dậy được.”
Cơ Lăng Sương nói ra tiếng lòng của rất nhiều người.
Cắt chương cái chó gì, đáng ghét nhất.
Phàm là trong tay có một cây đao…
Thì bọn họ cũng không dám đâm.
Khụ khụ.
Dù sao người thừa nước đục thả câu chính là Vương lão tướng quân.
Một trong vài vị Đại tướng quân của Đại Càn.
Hiện tại quân đội cũng chỉ có Cơ Soái và Tô Lang Gia có thể áp Vương lão tướng quân.
Cơ Lăng Sương cũng có quan hệ rất tốt cùng Vương lão tướng quân, mới dám cái gì cũng nói.
Đổi thành ai khác, nàng cũng không dám nói lời này.
“Lão tướng quân, ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, nhanh nói đi. Đến cuối cùng là thành công cái gì?”
Những người khác cũng có chút sốt ruột.
Cơ Soái và Vương lão tướng quân đang giả bí hiểm. Bọn họ cũng không phải con giun trong bụng Vương lão tướng quân, vẫn chưa nghe hiểu được Vương lão tướng quân đang nói cái gì.
Vương lão tướng quân cũng không dám trêu nhiều người tức giận.
“Tốn gần mười năm nghiên cứu, giương cao lực lượng đất nuóc. Thời điểm quân phí khó khăn nhất cũng không dám giảm bớt ở phương diện này. Rốt cuộc, chúng ta đã thành công rồi, Nguỵ đại nhân được cứu rồi.”
Cơ Lăng Sương: “Lão tướng quân, ngươi vẫn chưa nói đến cuối cùng là thành công cái gì…”
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, các vị, Đông phong kế hoạch - thành công rồi.”