Thiên hạ cho ta sao ta thêm vậy (1)
Mà lão Long vương ở trong công kích đầy trời, lại lông tóc không tổn hại.
Giống như toàn bộ công kích đều cố ý bỏ qua hắn.
Loại tình huống này, cho dù Nguỵ Quân là đại sư tẩy trắng, đời trước từng giúp rất nhiều ngôi sao tẩy trắng.
Hiện tại hắn cũng cảm thấy tẩy không nổi.
Quả thật có chút thiết chứng như núi.
“Đại hội tẩy trắng” sợ là cũng bất lực.
Nhưng trong lòng Nguỵ Quân hiện tại sụp đổ.
Chuyện này không hợp lý.
“Đều đừng nóng vội.”
Nguỵ Quân tuy thực đau lòng nhìn bài phát biểu Thiên Đế trở về thứ ba trăm chín mươi tám một lần nữa trở thành phế thải. Nhưng giờ khắc này, Nguỵ Quân vẫn bảo trì chức nghiệp tinh thần.
Làm một ngành phải yêu một ngành.
Hiện tại trên danh nghĩa hắn là Thái sử công của Đại Càn, cho nên hắn sẽ vì Đại Càn phục vụ.
Vì thế:
“Bổn vương cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, là Tây đại lục đột nhiên ra tay, bổn vương cũng thấy rất kỳ quái.”
“Tây đại lục sẽ không ra tay với chúng ta.”
“Tây đại lục là minh hữu của chúng ta.”
“Long vương ngươi không cần ăn nói bừa bãi.”
Nguỵ Quân buông tay.
“Các ngươi cảm thấy Đại Càn có loại năng lực này sao?”
Không con rồng nào trả lời.
Trên thực tế, nếu xem ở mặt ngoài, Đại Càn đúng thật không có năng lực này.
Đừng nói Long tộc nghĩ như vậy, lúc trước Nguỵ Quân cũng nghĩ như vậy.
Bằng không Nguỵ Quân sẽ không cho rằng bản thân chết chắc rồi.
Hắn và Càn đế giống nhau, đều hoàn toàn không biết gì về Đông phong kế hoạch.
Trên thực tế Nguỵ Quân may mắn không biết gì.
Nếu hắn biết Đông phong kế hoạch có thể có được tiến triển đột phá là vì Tứ Hoàng tử dâng ra vũ khí, hắn sẽ càng tức.
Bời vì lúc trước chính hắn khuyên Tứ Hoàng tử giao cơ giáp ra…
Đây là điển hình của việc “người tốt báo đáp tốt”.
Giải thích này của Nguỵ Quân, thuyết phục được những Long tộc khác.
Làm bọn hắn phẫn nộ rồi.
“Đáng chết.”
“Tây đại lục vì sao đột nhiên ra tay với chúng ta?”
“Bọn họ điên rồi sao?”
“Giết rồng diệt khẩu?”
“Ta không hiểu.”
Đừng nói bọn họ không hiểu.
Nguỵ Quân cũng không hiểu.
Nhưng giờ khắc này, Nguỵ Quân cũng lười ép buộc đám gia hoả này.
Hắn đã ý thực được, vũ khí này thật sự tránh mình.
Mình ở chỗ này cũng không có tác dụng gì.
Không có khả năng chôn cùng đám rồng này.
Một khi đã như vậy, vẫn nên trở về thôi.
Trở về hỏi một chút đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến đây, Nguỵ Quân trực tiếp thoát ly thần hồn ra khỏi thân thể của lão Long vương, trở về thân thể của chính mình.
Sau đó đàn rồng này nhìn thấy thân thể lão Long vương trong nháy mắt mềm xuống, ngã xuống trên mặt biển.
“Long vương.”
“Long vương cũng bị bọn họ hại chết.”
“Tây đại lục, ta và các ngươi không đội trời chung.”
“Long vương, ngươi chết thật thảm.”
…
Đám rồng này thật sự nghĩ lần công kích này là do Tây đại lục khởi xướng.
Nhưng chuyện này cũng không quá quan trọng.
Bời vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ chỉ sợ cũng khó thoát khỏi một kiếp này.
Hơn nữa sau đó Đại Càn còn chính thức công kích.
Nguỵ Quân vu oan cho Tây đại lục, chỉ là chức nghiệp tinh thần của hắn.
Có táo hay không, đánh trước một gậy rồi tính sau.
Vạn nhất hữu dụng thì sao?
Dù sao chỉ là chuyện thuận tay.
Nguỵ Quân thực nhanh trở về thân thể nguyên bản của mình.
“Ưm” một tiếng, Nguỵ Quân từ từ tỉnh lại.
Sau đó phát hiện có chút thơm.
Giật giật cái mũi, Nguỵ Quân theo bản năng mở miệng nói: “Mùi này? Sao lại có chút giống mùi sữa?”
Sắc mặt Cơ Lăng Sương đỏ thẫm.
Một tay đẩy Nguỵ Quân ra.
“Nguỵ đại nhân ngươi nói cái gì vậy?”
Nguỵ Quân trừng mắt nhìn, phục hồi tinh thần.
Hắn nhìn trạng thái của mình, lại nhìn bộ dáng Cơ Lăng Sương, sắc mặt vi diệu hẳn lên.
“Cơ tướng quân, ngươi vừa rồi không phải là muốn vụng trộm chiếm tiện nghi của ta chứ?”
Cơ Lăng Sương nổi giận: “Nguỵ đại nhân, ta là loại người đó sao?”
“Ngươi không phải sao?”
Nguỵ Quân thực bình tĩnh.
“Có ý đồ háo sắc như ngươi, ta đã thấy nhiều rồi.”
Lời này của Nguỵ Quân là thật.
Thừa dịp hắn ngủ, nữ nhân muốn vụng trộm hôn hắn, vô luận là đời trước hay là đời này, đều nhiều không đếm được.
Nếu lớn lên anh tuấn là một sai lầm, vậy Nguỵ Quân nên bị phán tù chung thân.
Luôn dễ dàng hấp dẫn người khác phái đi trên con đường phạm tội.
Thấy chiêu “Giả bộ tức giận vô dụng đối với Nguỵ Quân, Cơ Lăng Sương cắn chặt răng, đúng tình hợp lý nói: “Ai muốn vụng trộm chiếm tiện nghi của ngươi? Ta là quang minh chính đại muốn chiếm tiện nghi.
Nguỵ Quân: “… Cơ cô nương khí phách, nhưng ngươi như vậy là trái pháp luật.”
Cơ Lăng Sương phản bác nói: “Đại Càn có thời điểm nam nhân đùa giỡn nữ nhân là phạm pháp. Nhưng nữ nhân chiếm tiện nghi nam nhân không trái pháp luật.”
Nguỵ Quân: “…”
Khí đấu lãnh.
Đại Càn còn có thể tốt hay không?
Thời điểm nên bảo vệ mình không bảo vệ, không nên bảo vệ thời điểm lại bảo vệ.
Nguỵ Quân tuyệt vọng đối với pháp luật tinh thần của Đại Càn, hắn trực tiếp nói đến chính sự: “Đại Càn phát động công kích với Long cung?”
“Đúng vậy, chuyện này còn phải cảm ơn ngươi. Nếu ngươi không phát tín hiệu đúng lúc, chúng ta cũng không tập trung được nhiều rồng như vậy.” Cơ Lăng Sương nói,
“Vậy sao ta lại không có việc gì… Quên đi, ngươi dẫn ta đi gặp Cơ Soái.”
Cấp bậc của Cơ Lăng Sương rất thấp, chưa chắc biết được toàn bộ chân tướng.
Hắn vẫn nên đến hỏi Cơ Trường Không tương đối đáng tin hơn.
Nguỵ Quân rất nhanh đã gặp được Cơ Trường Không.
Sau đó từ chỗ Cơ Trường Không biết được chân tướng sự việc.
Nguỵ Quân như bị sét dánh.
Hắn nhìn Vương lão tướng quân, lão lệ tung hoành.