Chuột tìm mèo làm phù dâu (3)
“Không cần chúng ta ra tay với Tây đại lục sao?”
Sơ Soái khẳng định nói: “Không cần, nhưng các ngươi phải tuyệt giao với Tây đại lục.”
Nghe được Cơ Soái nói vậy, không ít tướng lĩnh của Đại Càn một phương đều nhướng mày.
Đây cũng không phải cách nói bọn họ đã thương lượng.
Bọn họ hy vọng Long cung đứng về phía Đại Càn, cùng ra tay với Tây đại lục.
Cơ Soái đột nhiên phủ định kế hoạch lúc trước của bọn họ.
Nhưng lúc này đang cùng một mạch của Tử Long công chúa đàm phám, bọn họ cũng không tiện phản đối Cơ Soái. Để tránh đối phương phát hiện ra nội bộ không một lòng.
Thái độ của Cơ Soái hiển nhiên cũng nằm ngoài dự đoán của một mạch Tử Long công chúa.
Gia gia của Tử Long công chúa kỳ quái hỏi: “Cơ Soái, các ngươi giúp Tử Nhi lên làm Long vương, lại không cần chúng ta làm chuyện gì. Đại Càn thuần tuý làm việc thiện sao?”
Sao hắn lại không tin chứ?
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Cơ Soái giải thích: “Không phải không cần các ngươi làm chuyện gì, chúng ta cần Long cung ổn định lại. Cần rồng phản đối Đại Càn chúng ta ở Long cung mất đi tiếng nói. Cần Long cung nâng cờ tuyệt giao với Tây đại lục. Chuyện này đều cần nhóm các ngươi đi làm.”
"Chỉ có này?"
“Chỉ có này. Nhưng nếu các ngươi nguyện ý là càng nhiều, chúng ta đương nhiên hoan nghênh.”
Trên mặt gia gia của Tử Long công chúa dần xuất hiện tươi cười chân thành.
“Một khi đã như vậy, hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Cơ Soái dừng một chút rồi hỏi: “Cần Đại Càn chúng ta tam thời lui binh không?”
“Không cần, Cơ Soái, chúng ta muốn ngươi tiếp tục gây áp lực. Như vậy mới thuận tiện chúng ta làm việc.”
"Rõ ràng."
Việc đã đến nước này, đại cục đã định.
Bởi vì Cơ Soái chào giá thật sự rất thấp, cấp lại thật sự rất cao, cho nên mối làm ăn này đàm phán không hề bị trì hoãn.
Một mạch Tử Long công chúa sảng khoái đáp ứng xuống.
Chờ bọn họ đi rồi, Tô Lang Gia mới nhíu mày hỏi: “Cơ Soái, vì sao không để bọn họ cùng chúng ta tấn công Hải Hậu? Chúng ta đưa ra điều kiện đủ hậu đãi, khả năng có thể đả động bọn họ rất lớn.”
"Đúng vậy, Cơ Soái, hiện tại giao dịch này chúng ta rất chịu thiệt."
"Tiện nghi toàn toàn để cho bọn họ chiếm."
Cơ Soái nâng tay, ngăn lại nghị luận của những người khác.
“Ý tưởng của các ngươi ta đều biết, nhưng mà chậm rồi.”
"Chậm?"
"Có ý tứ gì?"
"Chẳng lẽ. . ."
Cơ Soái cho câu trả lời khẳng định: “Hải Hậu bên kia đã ra tay. Cho dù chờ Long cung chấm dứt nội loạn lại hợp binh cùng chúng ta cũng không có được tác dụng quá lớn. Còn không bằng chúng ta sảng khoái một chút, lưu lại một điểm nhân tình.”
Không khí nháy mắt chìm xuống.
Tô Lang Gia trầm giọng hỏi: "Cơ Soái, chuyện xảy ra khi nào?"
“Khi khai chiến với Long cung đã thu được tin tức, nhưng ta ngăn không cho tin tức khuếch tán, không nói cho các ngươi. Miễn làm ảnh hưởng quân tâm.”
Đến hiện tại, đại cục đã định, Cơ Soái liền nói thẳng ra.
“Mặc dù không có bọn Nguyên Minh chủ phối hợp, Hải Hậu vẫn quyết đoán phát động công kích, chúng ta bên này, để ngăn không được."
Ngụy Quân nghe đến đó, cũng chau mày hẳn lên.
"Cơ Soái, hoàng thất đâu? Lực lượng chống cự của hoàng thất đâu?"
Thực lực của quân đội Đại Càn trống rỗng cũng có thể lý giải.
Dù sao lúc trước điều động một bộ phận lực lượng tấn công Thiên Thi môn.
Đội quân chủ lực lại ở phía Long cung bên này.
Cho nên lúc này Hải Hâu suất lĩnh quân đội tinh nhuệ của Tây đại lục ra tay, cũng là thực bình thường.
Sách lược vốn có của bọn Nguỵ Quân, tại phương diện đối với Hải Hậu cũng có tổn người mất đất.
Cho nên phương diện này bọn họ có chuẩn bị.
Chỉ là hoàng tộc đáp ứng, bọn họ sẽ ra tay.
Cho nên Đại Càn một phương không nên thất bại nhanh như vậy mới đúng.
Cơ Soái nhìn về phía Ngụy Quân, giọng điệu tràn ngập sát khí: "Hoàng tộc không có ra tay."
Ánh mắt Ngụy Quân nhíu lại, trên người cũng bắt đầu tản mát ra sát khí.
Tô Lang Gia lại trực tiếp không nể mặt.
“Trước khi ta xuất binh, đã tự mình đạt thành hiệp nghị với hoàng tộc. Hoàng tộc một chút cũng không để quân đội Đại Càn vào mắt?”
Đây là nhục nhã hắn.
Cũng là nhục nhã quân đội Đại Càn.
Tô Lang Gia mười phần cảm kích tiên đến, bởi vì tiên đế có ơn tri ngộ với hắn.
Nhưng mà tiên đế sớm cũng đã không có.
Những phế vật này của hoàng tộc. . . Hắn cũng không có chút cảm tình.
Cơ Soái giải thích: “Cách nói của hoàng tộc là, bọn họ đạt thành hiệp nghị với Tô Lang Gia là một khi Liên minh người tu chân ra tay, bọn họ sẽ xuất hết nội tình toàn lực ngăn lại người tu hành. Mà lúc này đây Hải Hậu khởi xướng chiến tranh, lại không có người tu hành tham dự. Cho nên, bọn họ không có lý do ra tay.”
Tô Lang Gia: ". . ."
Hắn nhớ lại một chút hiệp nghị giữa mình và hoàng thất, hình như đúng thật là như vậy.
Hoàng tộc chỉ đáp ứng đối phó người tu hành, không đáp ứng hắn sẽ chống lại quân đội Tây đại lục.
Chỉ là, Tô Lang Gia mười phần phẫn nộ như trước.
“Đại Càn không phải là hoàng tộc Đại Càn sao? Lúc này, hoàng tộc còn phân rõ ràng như vậy?”
“Bọn họ đã sớm thối rữa rồi.”
“Không có thuốc cứu.”
Giờ khác này, rất nhiều tướng quân hoàn toàn thất vọng với hoàng tộc luôn sống chết mặc bây.
Ngụy Quân cũng giống vậy.
Hắn đối với tâm tư muốn giết mình của hoàng tộc không có gì ác cảm, thậm chí còn thưởng thức.
Nhưng cái đám gia hoả này sao lại đối nội thì trọng quyền xuất kích, đối ngoại lại khúm núm vậy?
Cái này cũng quá phế rồi.