Chuột tìm mèo làm phù dâu (4)
Quả nhiên, vẫn là Nho gia có lực.
Ngụy Quân một lần nữa xác nhận, hoàng tộc căn bản không đáng tin cậy.
Ngày sau hắn nâng đỡ thế lực đối địch bên trong triều đình, cũng sẽ đi nâng đỡ đệ tử Nho gia.
Nhưng Ngụy Quân rất nhanh liền nghĩ tới một sự kiện: "Minh Châu công chúa đâu?"
Cơ Soái nói: “Minh Châu công chúa bởi vì tức giận hoàng tộc khoanh tay đứng nhìn, nên giết chết một tông lão hoàng tộc. Sau đó bị Tông nhân phủ nhốt rồi.”
Ngụy Quân: ". . ."
Cũng rất ma huyễn.
“Đối nội trọng quyền xuất kích, đối ngoại khúm núm.”
Cơ Soái cười lạnh nói: "Cái đám gia hoả này, thật thối nát. Thành sự không có, bại sự có thừa."
"Bệ hạ đâu?"
“Bế quan rồi, không bế quan cũng vô dụng. Nghe nói đã bị hoàng tộc lấy mất quyền lực rồi.”
Cơ Soái lắc đầu nói: “Tóm lại, Hải Hậu hiện tại cơ bản đã đứng vững gót chân. Hơn nữa bọn Nguyên Minh chủ rất nhanh sẽ đạt thành kết minh, tương trợ lẫn nhau. Dưới loại tình huống này, chúng ta có thể để Long cung ổn định phía sau, không đối địch cùng Đại Càn chúng ta đã là một thành công thật lớn.”
“Bảo Long cung phản công cùng chúng ta, sẽ dễ dàng rơi vào cạm bẫy Hải Hậu bố trí. Hơn nữa phương diện Long cung cũng cần phải cảnh giác.”
“Chúng ta lúc trước không biết Long cung và Tây đại lục đạt thành hiệp nghị gì, càng không biết lão Long vương chết như thế nào.”
“Cho nên bổn soái hiện tại càng có khuynh hướng cầu ổn đinh. Để Long cung tự mình ổn định. Phương diện khác, chúng ta vẫn phải dựa vào chính mình, đừng ôm hy vọng quá lớn với Long cung.”
Cơ Soái thuyết phục những người khác.
Long cung khẳng định có bí mật.
Cùng Tây đại lục cũng khẳng định có hiệp nghị.
Hơn nữa Tây đại lục có thể giết chết một lão Long vương, ai cũng không thể cam đoan Tây đại lục sẽ không giết chết một Long vương mới không có năng lực?
Dưới tình huống Long cung không tham chiến, có thể tất cả sẽ mạnh khoẻ.
Phàm là Long cung tham chiến, vạn nhất Tử Long công chúa gặp chuyện không may, Triệu Vân cũng sẽ gặp chuyện không may.
Mà đến lúc đó Long cung một lần nữa lựa chọn lập trường, là một phiêu lưu chưa rõ đối với Đại Càn.
Cho nên dưới tình huống này, Cơ Soái nguyện ý cầu an ổn.
Đại Càn và những người khác càng nguyện ý cầu an ổn.
Hải Hậu bên kia, chỉ có thể mưu đồ từ từ, đợi ngày sau.
Nguỵ Quân cũng không có ý kiến đối với chuyện này.
Bọn họ cũng không biết, đại địch Hải Hậu của bọn họ, hiện tại cũng gặp phải vấn đề không nhỏ.
"Nguyên soái, Nguyên Minh Chủ bên kia không có trả lời chúng ta."
“Người tu hành chết tiệt, một chút tinh thần đúng ước cũng không có.”
“Nguyên soái, căn cứ vào tình báo của chúng ta tra xét, bọn cho đang bế quan chữa thương.”
“Bọn họ chỉ quan tâm tiến độ tu vi của mình, vì tư lọi. Nguyên soái, thứ cho ta nói thẳng,bọn họ không phải đối tượng tốt để hợp tác.”
…
Hải Hậu ngồi ở ghế chủ vị, nghe thủ hạ mồm năm miệng mười thảo luận, không nói một lời.
Nhưng người quen thuộc với nàng biết, sắc mặt trầm như nước của nàng đã nói lên hiện tại nàng thực tức giận.
Hải Hậu quả thật có lý do tức giận.
Ở trong kế hoạch nguyên bản của nàng, quân đội Tây đại lục cùng Liên minh người tu chân đồng bộ công kích, khai chiến với Đại Càn.
Kết quả kế hoạch tác chiến đều đã định tốt, minh hữu lại chạy toàn bộ.
Nếu không phải do quân đội Tây đại lục tinh nhuệ, vũ khí hoàn mỹ, cộng thêm quân chủ lực của Đại Càn không ở, hoàng tộc không cản trở. Thì lúc này đây tổn thất quân đội của Hải Hậu quả thật không nhỏ.
Nghĩ đến đây, Hải Hậu có thể cao hứng mới là lạ.
Đám người tu hành Nguyên Minh chủ chỉ vì tư lợi, nàng sớm đã biết.
Nhưng không đáng tin đến loại trình độ này, nàng cũng bị đổi mới tam quan.
Đợi đến lúc thủ hạ của Hải Hậu thật lâu đều chưa thấy nàng mở miệng, rốt cuộc cũng ngừng nghị luận.
"Nguyên soái, ngài nói chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Hải Hậu rốt cuộc mở miệng.
"Chúng ta cần minh hữu."
"Nguyên soái, đạo lý chúng ta đều hiểu, nhưng Nguyên Minh Chủ bọn họ quả thật rất không đáng tin.”
Hải Hậu chậm rãi gật gật đầu.
"Chúng ta cần minh hữu, nhưng không nhất định phải là Nguyên Minh Chủ."
Không ít người mắt sáng ngời.
"Nguyên soái, ý ngài là. . . ?"
“Chúng ta phải mượn sức kẻ địch của Đại Càn, nhưng cũng có thể kéo minh hữu của Đại Càn – ví dụ như Trường Sinh tông.”
Hải Hậu để người trình lên một phần tư liệu.
“Đến nhìn xem, đây là tư liệu về Trường Sinh tông Đỗ Uy truyền về. Ta đã nghiên cứu rất nhiều lần, hơn nữa suy diễn rất nhiều lần. Cuối cùng đưa ra kết luận.”
Dừng một chút, Hải Hậu nghiêm túc nói: "Trường Sinh tông tông chủ - Trần Già có thù không đợi trời chung với Đại Càn, có thể mượn sức."
Một thủ hạ của Hải Hậu nhắc nhở: “Nguyên soái, Nguyên Minh chủ hình như từng nói qua, Trần Già là nằm vùng của Càn quốc.”
Hải Hậu cười lạnh nói: “Trần già đã thông qua khảo nghiệm của tông chủ Trường Sinh tông, thậm chí chiếm được tán đồng của thiên thượng chân thần. Nói Trần Già là nằm vùng của Càn quốc, còn không bằng nói Nữ thần Trí Tuệ là nằm vùng của Càn quốc chứ.”
Ân oán giữa Nguyên Minh chủ và Trần già cũng không phải là bí mật.
Tây đại lục đã cùng Liên minh người tu thân kết thành đồng minh. Vậy điều tra về Liên minh người tu chân cũng sớm đã được triển khai.
Cho nên bọn họ thật ra biết chuyện Nguyên Minh Chủ lên án Trần Già.
Nhưng mà giống như Trường Sinh tông, người Tây đại lục cũng không tin.
Đạo lý rất đơn giản:
Ngay cả một người Trường Sinh tông cũng không tin, sao bọn họ phải tin?