Lấy đầu của các ngươi, xây bậc tiến cho ta (3)
Đầu có thể đứt, máu có thể chảy nhưng thiết kế nhân vật không được mất.
Nhưng Trần Già cũng bắt đầu nghiêm túc nảy sinh nhận thức mới đối với Tây đại lục.
Nội tình Tây đại lục quả là lợi hại.
Tuy rằng Lỗ trưởng lão không chết trong tông môn mà bị mai phục giết bên ngoài Trường Sinh tông. Nhưng cứ như vậy lặng yên không tiếng động chết, cũng đủ làm kinh sợ rất nhiều người, bao gồm cả hắn.
Hôm nay chết có thể là Lỗ trưởng lão, ngày mai liền có thể là những trưởng lão khác của Trường Sinh tông. Ngáy mốt có khả năng sẽ là tông chủ hắn.
Ở bên trong tông môn có lẽ đủ bình an.
Nhưng bọn họ luôn luôn có thời điểm đi ra ngoài.
Ai có thể cả đời tĩnh toạ ở Hoàng đình chứ?
Trần Già biết, Hải Hậu chính là cố ý.
Nhưng thực hiển nhiên, những trưởng lão này của Trường Sinh tông cũng không bị doạ sợ quá mức.
Lỗ trưởng lão thật sự làm cho bọn họ có cảm giác thỏ chết cáo thương. Nhưng cứ như vậy cúi đầu thì còn xa mới đủ.
“Đây chứng tỏ ánh mắt Tây đại lục nhắm ngay Trường Sinh tông chúng ta.”
"Chuẩn bị nghênh chiến, để cho bọn họ biết lợi hại của Trường Sinh tông chúng ta."
“Chuyện này phải điều tra rõ ràng. Vô luận như thế nào chúng ta tuyệt đối không cho phép có người tuỳ ý sát hại trưởng lão Trường Sinh tông.”
“Tây đại lục đã trở thành đồng minh của Liên minh người tu chân. Hiện tại ra tay với Trường Sinh tông, hẳn là cũng nằm trong dự liệu. Ta thấy chúng ta cần phải liên hệ với Đại Càn, cùng bọn họ tương trợ lẫn nhau.”
"Tông chủ, ngươi thấy sao?"
…
Trần Già đột nhiên bị gọi cũng phản ứng lại, vội vàng nói: “Các ngươi xem mà làm là được, ta không có ý kiến.”
Dù sao có ý kiến cũng không dùng.
Hải Hậu thay ta quét dọn, giết đối thủ đứng đầu ở Trường Sinh tôn. Chuyện này trong mắt Trần Già không phải là chuyện xấu.
Có một số việc chính hắn không thuận tiện làm, có thể mượn Hải Hậu để đạt mục đích, cớ sao không làm?
Chuyện duy nhất không được hoàn mỹ chính là Lỗ trưởng lão bọn họ đã hoàn toàn thuần phục Đại Càn. Hiện Lỗ trưởng lão vừa chết, trưởng lão ủng hộ Đại Càn lại ít đi một người.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Lỗ trưởng lão bọn họ tuy ủng hộ Đại Càn, nhưng điều kiện tiên quyết phải dưới tình huống Đại Càn sẽ giúp bọn họ.
Thật ra không tính là tử trung chân chính của Đại Càn.
Có mình ở, Trường Sinh tông cũng không cần có nằm vùng khác của Đại Càn.
Nếu có thể dưới danh nghĩa Tây đại lục hợp lý hợp pháp tiêu diệt Trường Sinh tông, vậy đương nhiên là chuyện tốt. Hắn thậm chí còn có thể mượn chuyện này đánh vào nội bộ Tây đại lục, đạt được tín nhiệm của Hải Hậu.
Ở bên Liên minh người tu chân, Trần Già không có cách nào bay lên được.
Ở Trường Sinh tông, Trần Già cũng không thể phát triển tiềm lực.
Nhưng nếu đi Tây đại lục, thiên địa rộng lớn, vẫn còn có tương lai.
Cho nên Trần Già càng nghĩ càng động tâm.
Lấy đầu các vị trưởng lão Trưởng Sinh tông, xây con đường tiến thân cho hắn về hướng Tây đại lục. Nghĩ thấy các vị trưởng lão này hẳn cũng sẽ nguyện ý.
Các trưởng lão Trường Sinh tông này cũng không biết ý tưởng của Trần Già. Nếu là biết, nhất định đưa Trần Già đi gặp Lỗ trưởng lão.
Nhưng Nguỵ Quân rất nhanh sẽ biết ý tưởng của Trần Già.
Bởi vì sau khi thảo luận, Trần Già liền về phòng của mình, sau đó thông qua Nhất hiệt thư liên hệ với Nguỵ Quân.
Thời điểm Nguỵ Quân thu được lời nhắn của Trần Già, cũng thực sự phát ngốc.
Trần Già rốt cuộc cũng login, Nguỵ Quân lập tức dùng Nhất hiệt thư kéo hắn tiến vào.
Sau đó cũng kéo cả Chu Phân Phương đến làm tham mưu, cùng nhau tham khảo chuyện này.
Trần Già kể lại từ đầu đến cuối chuyện Hải Hậu tìm mình.
Toàn bộ quá trình Chu Phân Phương đều trợn mắt há hốc mồm.
“Trần Giá, ngươi kể chuyện cổ tích sao?”
Đây là phản ứng đầu tiên của Chu Phân Phương sau khi nghe Trần Già kể xong.
Trần Già không trách Chu Phân Phương.
Chính hắn cũng cười khổ nói: “Chu Tế tủu, chính ta cũng cảm giác như đang kể chuyện cổ tích, nhưng đây là sự thật.”
Chu Phân Phương: ". . .Đám tiểu quỷ Hải Hậu tuy rằng đáng ghét, nhưng quả thật vẫn rất lợi hại. Hiện tại xem ra, thanh danh một đời của nàng đã muốn huỷ trên tay ngươi rồi.”
Sao nàng lại cảm thấy chuyện này không thực tế.
Trần Già cũng có chút không biết xấu hổ.
“Xem hẳn lên, quả thật là như thế. Ta thắng không quang minh chính đại, thắng không quang minh chính đại.”
Ngoài miệng nói thắng không quang minh chính đại, nhưng khoé miệng Trần Già vẫn kéo lên một độ cong.
Hải Hậu là cho quân đội Đại Càn thúc thủ vô sách, mặt xám mày tro, lại gặp nạn trên tay hắn.
Vô luận như thế nào, đây đều là một chiến tích đáng giá khoe khoang.
Trần Già đương nhiên có lý do cao hứng.
Chỉ là Chu Phân Phương vẫn là không hiểu.
"Nguyên Minh Chủ không phải biết thân phận của ngươi sao?" Chu Phân Phương hỏi: "Nguyên Minh Chủ hiện tại là minh hữu cùng Tây đại lục, hắn cũng không nhắc nhở Hải Hậu một chút sao?"
Hơn một lần thân phận Trần Già bị bại lộ dưới con mắt của Nguyên Minh Chủ, Chu Phân Phương và Ngụy Quân là tự mình trải qua, cho nên ký ức vẫn còn mới mẻ.
Trần Già giải thích nói: “Nguyên Minh Chủ bế quan, đại trận luân hồi kia giống như mười phần hao tổn nguyên khí hắn, hắn hiện tại căn bản không quan tâm tới Hải Hậu.”
“Không chỉ là nguyên nhân hao tổn nguyên khí, khả năng thực lực Nguyên Minh Chủ càng tiến thêm một bước.” Ngụy Quân đột nhiên mở miệng.
“Nguyên Minh Chủ còn có thủ đoạn che dấu, thực lực bên ngoài của hắn không chỉ biểu hiện ra như vậy. Sau lần xuất quan này, thực lực của hắn có khả năng sẽ càng mạnh hơn so với Cổ Nguyệt.”