Lấy đầu của các ngươi, xây bậc tiến cho ta (4)
Điểm ấy đối với Ngụy Quân mà nói, Trần Già và Chu Phân Phương đều không có kỳ quái.
Từ khi biết Nguyên Minh Chủ chính là đời thứ nhất của Thiên Thi môn, bọn họ liền cảm thấy tu vi Nguyên Minh Chủ hẳn là rất cao.
Bời vì tu vi Nguyên Minh Chủ hiện tại mà nói, là có chút quá thấp.
Hắn không phù hợp qua lịch duyệt này.
Nhiều năm như vậy, một đầu heo sống đến bây giờ, cũng có thể thành tinh.
Huống chi là Nguyên Minh Chủ.
Với thủ đoạn Nguyên Minh Chủ, nếu nói thực lực tàng ẩn, một chút cũng không kỳ quái.
Cho nên Chu Phân Phương vẫn là rất lo lắng.
“Như vậy mà nói, ngươi chỉ là chiến một thời gian kém tiện nghi, chờ Nguyên Minh Chủ sau khi xuất quan, liên hệ Hải Hậu, thân phận của ngươi giống như bị bại lộ. Đến lúc đó vẫn sẽ là rất nguy hiểm.” Chu Phân Phương lo lắng nói: “Làm như vậy rất mạo hiểm, không đáng.”
Nàng lấy an toàn Trần Già làm trọng.
Tuy nhiên, có thể tạm thời mê hoặc Hải Hậu, thậm chí có thể mượn lần này để điều kiển Hải Hậu, có khả năng có được chiến quả lớn. Nhưng Chu Phân Phương không phải là loại đại tướng lĩnh quân, nàng làm việc cũng không từ toàn cục suy xét được vấn đề.
Chu Phân Phương rất đơn giản:
Trần Già mà nàng cảm nhận là một anh hùng, nàng không nghĩ để cho Trần Già gặp chuyện không may.
Trần Già cười cười với Chu Phân Phương rồi giải thích nói: “Mặc dù Nguyên Minh Chủ xuất quan cũng không có việc gì, ta nghĩ một chút, hắn không có để lại chứng cớ gì có thể chứng minh ta là nằm vùng của Đại Càn. Mặt khác, chính miệng Hải Hậu nói cho ta biết, Tây đại lục và Nguyên Minh chủ quan hệ trong tưởng tượng không có hòa hợp. Ta giao hảo với Hải Hậu mà nói, có lẽ có thể mượn dùng thực lực Tây đại lục, hung hăng thống Nguyên Minh Chủ và Liên minh người tu chân một đao.”
Liên minh người tu chân trên danh nghĩa đã muốn giải thể, nhưng bời vì thời gian quan hệ quá ngắn, rất nhiều người vẫn là có thói quan để Nguyên Minh chủ bọn họn phần lớn người tu hành sau lưng trở thành thế lực đại diện cho Liên Minh người tu chân.
Cái này không phải trong thời gian ngắn có thể sửa.
Giống nhưu thói quen Ngụy Quân xưng hô Đại hoàng tử vậy. Mặc dù hiện tại Đại hoàng tử đã trở thành Hoàng đế.
Trần Già tự tin làm cho Chu Phân Phương có chút do dự.
Nàng nhìn Ngụy Quân rồi chủ động hỏi: “Ngụy Quân, ngươi thấy thế nào?”
Ngụy Quân châm chước một chút rồi gật gật đầu nói: “Từ miêu tả của Trần Già mà nói, Hải Hậu hẳn là một người rất tự tin.”
Trần Già bổ sung nói: “Tự tin phi thường, tự tin đế mức bắt đầu tự phụ.”
Đây là ấn tượng sâu sắc Hải Hậu cho hắn.
Mười phần tự tin.
Mười phần bá đạo cường thế.
Điển hình nữ cường, lấy ta làm chủ, thích chiếm cứ chủ động. Trần Già đoán mặc dù là thời điểm nào, Hải Hậu hẳn là cũng thích ở kèo trên.
Khụ khụ, xả xa.
Từ miêu tả của Trần Già mà thấy, trong đầu Ngụy Quân cơ bản đã xây dựng một hình tượng nhân vật, hoàn thành hồ sơ nhân vật.
“Một người rất tự tin mà nói, là có thể bắt được tính cách của nàng mà lợi dụng. Hải Hậu trước kia đã cho rằng Trần Già không có khả năng là nằm vùng của Đại Càn, hơn nữa có Trường Sinh tông vì Trần Già mà xác nhận. Ở phương diện này, so sánh với tin tưởng Nguyên Minh Chủ, Hải Hậu khẳng địng càng nguyện ý tin tưởng Trường Sinh tông.”
“Cho nên Hải Hậu có thể sẽ không hoài nghi lập trường của Trần Già. Trần Già cùng hợp tác với Hải Hậu, tạm thời ở phương diện an toàn không cần lo lắng. Lo lắng duy nhất là Hải Hậu cso thể sẽ không vì cho Trần Già điểm mạnh mà đòi lấy hồi báo.”
“Hải Hậu cho nhiều như vậy, Trần Già nhất định phải có tỏ vẻ. Nếu không Hải Hậu cũng không phải kẻ ngốc. Mặc dù không nghi ngờ lập trường của Trần Già, cũng sẽ không tiếp tục hợp tác với Trần Già.”
Nghe thấy Ngụy Quân nói nhưu vậy, Trần Già tán đồng gật đầu nói: “Anh hùng cùng chứng kiến. Ngụy huynh và ta nghĩ hoàn toàn giống nhau.”
Chu Phân Phương: “Còn anh hùng cùng chứng kiến. tiểu già tử ngươi vài ngày không gặp, da mặt cũng dày.”
Trần Già: “…”
Ngươi nói cô nương tốt nhất này, ngực đùi dài, bàn tịnh điều thuận, nếu mà câm điếc thì thật tốt.
Hắn quyết định tạm thời bỏ qua Chu Phân Phương mà nói, chuyên tâm cùng trao đổi với Ngụy Quân.
“Ngụy huynh, ta là nghĩ như vậy, thỏa mãn yêu cầu của Hải Hậu.”
“Thỏa mãn yêu cầu của Hải Hậu? Hải Hậu cho ngươi làm cái gì?”
“Nắm Trường Sinh tông trong tay, tiến tới suất lĩnh Trường Sinh tông và Tây đại lục hợp tác toàn diện.” Trần Già nói: “Ta nghĩ qua, cho rằng hoàn toàn có thể đồng ý đề nghị này.”
“Ngươi hiện tại nắm Trường Sinh tông trong tay được không?” Ngụy Quân hỏi.
Lúc trước Trần Già bị người trong Trường Sinh tông chống lại mất hết quyền lực.
Trần Già mỉm cười nói: “Vừa lúc lợi dụng Hải Hậu, từ bỏ đám người chống đối, Hải Hậu nhất định vui vẻ giúp ta.”
Ngụy Quân: “…”
Suy nghĩ hắn, có phải hay không rất không biết xấu hổ.
Nhưng Ngụy Quân rất nhanh lại muốn, chỉ cần có thể thắng, không biết xấu hổ tính là gì?
Thắng lợi tức là chính nghĩa.
Khác không quan trọng.
Cho nên Ngụy Quân thuận lợi thuyết phục bản thân mình.
“Ngươi muốn bán Trường Sinh tông đi?”
Ngụy Quân đoán được ý nghĩ của Trần Già.
Trần Già gật đầu nói: “Đúng vậy. Trước đó ta sẽ cố gắng vét sạch Trường Sinh tông, âm thầm giao cho Ngụy huynh ngươi, rồi sau đó bán toàn bộ Trường Sinh tông cho Hải Hậu, tranh thủ bán một cái giá tốt. Hải Hậu vì trực tiếp thu mua di sản Trường Sinh tông, nhất định sẽ để cho ta ở lại hoàn thành đại sự ẩn nấp. Cho nên an toàn của ta không cần lo lắng.”