Ngụy Quân: Đứa ngốc Hải Hậu (1)
“Ta lấy toàn bộ Trường Sinh tông vì lợi thế, thậm chí có thể yêu cầu Hải Hậu giúp ta loại trừ Nguyên Minh Chủ. Lúc này đây ta thử qua, hảo cảm Hải Hậu đối với Nguyên Minh Chủ rất thấp, cái này vị tất không có khả năng.”
“Tóm lại, Hải Hậu vì giúp ta, sẽ không ngừng cho ta điểm mạnh. Tể gia bán điền không đau lòng, ta cũng sẽ vì lợi ích của Trường Sinh tông. Đến cuối cùng mượn dùng ván cầu Trường Sinh tông, ta thành công đánh vào bên trong Tây đại lục, tranh thủ phát huy tác dụng lớn hơn nữa.”
Ba năm lại thêm ba năm. Trần Già có cảm giác mình giống như có chút đam mê chức nghiệp nằm vùng.
Chủ yếu là thế lực nằm vùng này đều thật sự nhiều lắm.
Miễn cưỡng rời khỏi.
Ngụy Quân dựng lại một chút ý nghĩ của Trần Già, sau đó u u thở dài: “Phần mộ tổ tiên Trường Sinh tông là Tử Chân thả khói nhẹ, ngươi như vậy là một đệ tử hiếu thuận.”
Chỉ có Trường Sinh tông bị thế giới làm tổn thương.
Ngụy Quân không có lý do gì cự tuyệt.
Lúc này, Ngụy Quân còn không biết, sứ giả của Hải Hậu đã muốn xao vang cửa lớn Ưng Vương.
Mà tri kỷ đồng học của hắn là Tứ hoàng tử, cũng một lần nữa nghênh đón lão bằng hữu Đỗ Uy của mình.
Tây đại lục, bắt đầu phát lực toàn diện.
Ưng Vương có chút hoảng.
Cũng có chút gấp.
Chủ yếu hắn không biết mình có nên tiếp nhận phần đại lễ này hay không.
Hải Hậu thật sự là rất có thành ý.
Hơn nữa sứ giả phái tới cũng là lão bằng hữu của hắn.
Thời điểm chiến tranh vệ quốc, Ưng Vương và Tây đại lục từng kề vai sát cánh chiến đấu với nhau.
Ở Tây đại lục hắn không hề thiếu bạn thân.
Nhưng đều là chuyện trước kia.
Hiện tại, Đại hoàng tử đối với hắn là có ân cứu mạng.
Hắn đối với Đại hoàng tử cũng có ân thụ nghiệp.
Để cho Ưng Vương lựa chọn mà nói, hắn vẫn là nguyện ý lựa chọn cùng Đại hoàng tử hợp tác.
Vì ở chung với nhau một thời gian lâu liền có cảm tình.
Mặt khác, cũng là vì độ tín nhiệm rất cao.
Hắn biết Đại hoàng tử đang muốn cái gì.
Đại hoàng tử cũng biết thứ hắn muốn là gì.
Bình thường mà nói thì hai người bọn họ không có xung đột lợi ích.
Cho nên Ưng Vương cũng không muốn trở mặt với Đại hoàng tử.
Chỉ là, vẫn là câu nói kia, Hải Hậu cho nhiều lắm.
Hắn không đáp ứng là không hợp lý.
Hơn nữa, Đại hoàng tử cũng không liên hệ được.
Bởi vì sau khi Đại hoàng tử trở thành Hoàng đế Đại Càn thì tu vi có được cũng tăng vọt.
Hắn cần bế quan tiến cấp.
Điều nay làm cho Ưng Vương ngay cả người thương lượng cũng không có.
“Ưng Vương, ý ngài như thế nào?”
Sử giả Tây đại lục mang tư thái hạ thấp.
Ưng Vương muốn là loại quyết đoán sát phạt.
Nhưng lúc này, hắn cũng chỉ có thể pha trò.
“Lão bàng hữu thân ái. Nếu để cho bổn vương quyết định mà nói, bổn vương rất nguyện ý cùng các ngươi liên thủ. Đáng tiếc, hiện tại Yêu đình không phải do ta định đoạt.”
Sứ giả Tây đại lục cười nhẹ.
“Nguyên soái suy xét đến tình cảnh của ngài, cho nên nguyên soái để cho ta hỏi ngài một câu.”
“Hỏi cái gì?”
“Ngài cam tâm sao?”
Trong lòng Ương Vương vừa động.
“Bổn vương có năng lực thế nào mà không cam lòng? Chẳng lẽ Tây đại lục còn có thể vì bổn vương mà loại trừ Yêu Hoàng sao?”
Ưng Vương nói xong câu đó, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về sứ giả Tây đại lục.
Sứ giả Tây đại lục cười mà không nó.
Điều này làm cho Ương Vương thật sự kinh ngạc rồi.
“Khẩu vị các ngươi lớn như vậy? Cũng không sợ chống lại mình?”
Đó là Yêu Hoàng.
Trước đó không lâu, Yêu Hoàng vừa mới treo Đao Thần lên đánh.
Trong thiên hạ, ngoại trừ Ma Quân, ai còn có thể loại bỏ Yêu Hoàng?
Ưng Vương có cảm giác thần minh Tây đại lục đều không có năng lực này.
Sự thật chứng minh, cảm giác Ưng Vương là đúng.
Sứ giả Tây đại lục vừa rồi chính là làm màu.
Ưng Vương nói với bên ngoài, sứ giả Tây đjai lục cũng không dám tiếp tục giả bộ nữa, rất nhanh giải thích: “Yêu Hoàng thực lực kinh thiên, rất khó đối phó. Nhưng kẻ địch của ngài là Hồ Vương, chúng ta có thể giúp ngài giải quyết.”
Trong lòng Ương Vương thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cười lạnh nói: “Hồ Vương còn cần dựa vào các ngươi để hỗ trợ giải quyết? Tự mình bổn cung có thể giải quyết nàng.”
“Ưng Vương không cần khinh thường Hồ Vương. Hồ Vương chủng tộc thiên phú cũng rất lợi hại. Quan trọng nhất là, hiện tại thực lực của ngài đã bị hao tổn rất nhìều. Muốn đối phó với Hồ Vương, cũng sợ không phải chuyện một sớm một chiều. Nếu có chúng ta hỗ trợ, có thể rút ngắn lại thời gian này.”
“Như thế nào? Các ngươi muốn giết chết Hồ Vương?”
“Đương nhiên, Hồ Vương là quan hệ ràng buộc giữa Đại Càn và Yêu đình. Loại bỏ Hồ Vương, Yêu đình và Đại Càn liền có lý do mỗi người một ngả.”
Hải Hậu cũng biết Yêu đình có Hồ Vương ở, Ưng Vương sẽ rất khó cùng Tây đại lục toàn diện hợp tác.
Cho nên hắn không trông cậy vào Ưng Vương có thể xuất binh giúp Tây đại lục bọn hắn, hoặc là áp chế Đại Càn, tranh thủ cho bọn hắn cơ hội.
Loại tỷ lệ này quá nhỏ.
Ưng Vương ở Yêu đình cũng không có loại địa vị này.
Thật sự muốn làm được một bước như vậy, đầu tiên Tây đại lục phải làm chính là đề cao địa vị Ương Vương ở Yêu đình.
Mà muốn đề cao địa vị Ương Vương ở Yêu đình cũng rất đơn giản. Có hai cách:
Thứ nhất, giết chết Yêu Hoàng.
Thứ hai, giết chết Hồ Vương.
Giết chết Yêu Hoàng là đơn giản nhất. Đáng tiếc là khó khăn quá lớn, Hải Hậu làm không được.
Nhưng mà giết chết Hồ Vương mà nói, thật ra Hải Hậu cũng có điểm nắm chắc.
Cho nên, nàng muốn bỏ một phiếu.