“Hổ! Hổ! Hổ!” (2)
“Không sai, chúng ta muốn loại trừ Hồ Vương, nhưng nếu Hồ Vương thật sự tự mình sắp xếp ám sát bản thân, nói rõ nàng đã có phòng bị. Hơn nữa còn chuẩn bị ra tay trước. Không thể không nói, Hồ Vương là một đối thủ có sức lực ngang hàng với bổn soái.”
Hải Hậu đánh giá Hồ Vương phi thường cao.
Nếu Ngụy Quân ở hiện trường, nghe được Hải Hậu đánh giá Hồ Vương là đối thủ có sức lực ngang hàng, nhất định sẽ tỏ vẻ đồng ý.
Quả thật hai người sức lực ngang nhau, ở phương diện đội trưởng vận chuyển này.
Đương nhiên, ánh mắt nhìn người của cả hai cũng đều giống nhau.
Ngay cả một nửa trình độ của bản Thiên Đế cũng không có.
Giải thích của Hải Hậu không thuyết phục được thủ hạ.
“Nguyên soái, đây chỉ là phỏng đoán của ngài. Chúng ta bây giờ còn không thể xác định được chân tướng việc Hồ Vương gặp chuyện.”
Hải Hậu mỉm cười nói: “Không sao, chờ sứ giả quay trở về sẽ biết. Bổn soái tin chuyện này không phải Ưng Vương làm.”
Sứ giả Tây đại lục rất nhanh đã truyền đến tin tức cho bọn hắn.
Sứ giả phán đoán, xác định không phải Ưng Vương làm.
Ở thời kì chiến tranh, người có thể phái đi làm đại sứ ngoại giao đều là người không tầm thường.
Sứ giả Tây đại lục phán đoán, Hải Hậu bọn họ đều tin tưởng.
Huống chi lúc trước bọn họ cũng có phán đoán khác.
Hiện tại, chẳng qua là thêm bằng chứng để bọn họ phỏng đoán.
Phần lớn tướng lĩnh đều tán đồng cái nhìn của Hải Hậu:
Chuyện Hồ Vương gặp chuyện, chỉ sợ là Hồ Vương tự biên tự diễn.
Sau khi thống nhất, quyết định khác của Hải Hậu đều thuận lý thành chương được đồng ý thông qua.
Dù sao, nếu Hồ Vương đã muốn hành động, mặc dù bọn họ không động thủ, Yêu đình cũng sẽ ra tay.
Tiên hạ thủ vi cường, vĩnh viễn đều không sai.
Chỉ là, Tây đại lục mới đây thôi, như lúc trước không muốn trực tiếp là địch với Yêu đình, càng không muốn cùng Yêu đình khai chiến toàn diện.
Về điểm ấy thì tướng lĩnh Tây đại lục đều có chung cái nhìn.
Cho nên ở trên hội nghị quân sự, một lần nữa tướng lĩnh nói ra vấn đề:
“Nguyên soái, mạt tướng tán đồng với đề nghị bất ngờ tập kích Trân Châu thành. Nhưng nếu sau trận chiến, Yêu đình toàn diện tuyên chiến với chúng ta, chúng ta sẽ đối phó như thế nào? Chúng ta vẫn lao sư viễn chính. Vốn chính là tác chiến ở sân khách, đồng thời ứng phó với Đại Càn và Yêu đình, chỉ sợ rằng lực lượng không đủ.”
Sự lo lắng này thật sự tồn tại.
Đối mặt Đại Càn, cuộc chiến này Tây đại lục hiện đang chiếm ưu thế.
Huống chi bọn họ còn mượn sức Liên minh người tu chân, tuy liên minh này không đáng tin cậy mấy.
Còn có Tông chủ Trường Sinh tông Trần Già là minh hữu của bọn họ. Thời điểm mấu chốt, có thể gánh vác trọng trách phản bội, giúp họ đánh Đại Càn trọng thương từ phía sau.
Nếu chỉ là đánh Đại Càn, tướng lĩnh Tây đại lục đều có lòng tin.
Nhưng mà thêm Yêu đình, thì lòng tin sẽ không lớn.
Thời điểm chiến tranh vệ quốc, Tây đại lục và Yêu đình từng hợp tác, cho nên bọn họ đối với Yêu đình có cảm xúc rất đậm sâu.
Mặc dù là một chọi một đánh với Yêu đình, bọn họ cũng không nhất định có thể thắng.
Huống chi hiện tại là một đánh hai.
Nhưng thái độ của Hải Hậu cực kì lạc quan.
“Chúng ta không cần thật sự trở thành địch với Yêu đình.” Hải Hậu nói.
“Có ý gì?”
Các tướng lĩnh Tây đại lục nghe cũng không hiểu.
Hải Hậu mỉm cười nói: “Ta sẽ để cho Đỗ Uy đưa tin tức đến cho Tứ Hoàng tử, đồng thời cũng đưa tin tức đến Trần Già, bán cho Trần Già một cái nhân tình. Cam đoan tin tức chúng ta bất ngờ tập kích Trân Châu thành khẳng định có thể trước khi tập kích rơi vào tay Yêu đình. Nhất là rơi vào tay Hồ Vương.”
“Chúng ta đều đã làm rõ ràng như vậy rồi, nếu còn có thể bất ngờ tập kích Yêu đình thành công, vậy có thể nói rõ đây là Yêu đình cố ý.”
“Mặc dù Yêu Hoàng khởi binh vấn tội, chúng ta cũng có thể nói, đưa nồi đến đầu của Hồ Vương là được rồi.”
“Huống chi các ngươi chớ quên, chúng ta còn có minh hữu Ưng Vương. Ưng Vương sẽ nói giúp chúng ta, cũng sẽ giúp chúng ta tranh thủ hoà giải với Yêu đình. Có Ưng Vương ở đây, Hồ Vương không đủ gây nên sợ hãi.”
“Hồ Vương muốn mượn chuyện này để chúng ta khai chiến, chúng ta liền như mong muốn của nàng, chủ động bước vào cạm bẫy, để cho Hồ Vương rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.”
Là một danh tướng, trí tuệ chiến tranh của Hải Hậu là không thể nghi ngờ.
Đi một bước xem ba bước. Đối với danh tướng như nàng mà nói thì đây là thao tác cơ bản.
Những người khác nghe cũng đã hiểu. Hải Hậu căn bản không nghĩ cùng Yêu đình toàn diện khai chiến.
Nàng chuẩn bị lấy Trân Châu thành làm nơi táng thân Hồ Vương. Mượn dùng chuyện này, vùi toàn bộ Hồ Vương.
Đương nhiên, nếu trong quá trình này, thuận lợi có được Trân Châu thành, thu được lượng lớn vật tư Trân Châu thành, vậy cớ sao không làm?
“Nguyên soái, ta còn có một vấn đề cuối cùng.”
“Nói.”
Hải Hậu cũng không có kiên nhẫn.
Nàng sớm dựa vào quân công rực rỡ để áp đảo những người khác.
Lúc này đây, tất nhiên không cần quá kiên cường độc đoán.
Giải phóng thiên tính của thuộc hạ, để cho bọn họ tự do phát huy. Đối với toàn đội mà nói đều có lợi, cũng dễ dàng phát huy tiềm lực bên trong bọn họ.
“Nguyên soái, là sao xác định được tin tức của chúng ta nhất định có thể rơi vào tay Hồ Vương? Dù sao Hồ Vương hiện tại đã bị thương.”